Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 396: Thi Pháp Thêm Lần Nữa

.



Chương 396: Thi Pháp Thêm Lần Nữa

Chương 396: Thi Pháp Thêm Lần Nữa

Vào đêm hôm ấy, Viên Thi Thi lại một lần nữa lôi tấm thẻ gỗ ra, ca thất bại lần trước đã khiến cô ta hơi cáu kỉnh, cách ngày ra nước ngoài càng lúc càng gần rồi, nếu không nhanh chóng đổi suất của Phương Viên thành của mình thì có vài thủ tục sẽ không kịp làm mất.

Cô ta đã tìm học trưởng năm tư để hỏi rồi, suất ra nước ngoài du học lần này, cả cô ta và Phương Viên đều là ứng cử viên, nhưng vì số lần Phương Viên nhận được học bổng từ năm nhất đại học đến nay nhiều hơn cô ta một lần, cho nên suất du học này mới dành cho Phương Viên.

Còn nếu so sánh những phương diện khác thì Viên Thi Thi cô ta không hề thua kém Phương Viên một tí nào cả.

Hơn nữa, học trưởng còn nói cái gọi là số lần nhận được học bổng này cũng chỉ là cái cớ của giáo sư mà thôi, không tìm được lý do nên mới cố lôi ra cho có, chứ cô ta chưa bao giờ từng nghe nói có cái thứ gì còn phải bắt đầu tính từ tận năm nhất đại học.

Không công bằng chính là không công bằng, cứ nhất thiết phải mang danh nghĩa công bằng để làm mấy hoạt động này thật sự khiến người quá khinh thường.

Nhưng Viên Thi Thi muốn ra nước ngoài du học miễn phí và cũng chỉ có mỗi một cơ hội này thôi, cô ta nhất định phải đẩy Phương Viên ra thì mới có thể ngồi lên được.

Rõ ràng gia đình giàu có như thế nhưng vẫn nhất quyết phải chiếm suất của trường học, loại người ích kỷ như vậy sao không đi chết đi?

Lần trước cô ta thi chú dựa theo phương pháp mà đối phương dạy suýt chút nữa đã khiến Phương Viên phải nhảy lầu, lúc đó cô ta cũng đứng ngay dưới lầu quan sát, trong lòng cực kỳ mong chờ, chỉ cần Phương Viên nhảy từ trên đó xuống là tất cả những chuyện này đều sẽ kết thúc cả!

Nhưng cứ cố tình vào thời khắc mấu chốt ấy lại bị đội cứu hộ phá hỏng chuyện tốt!

Viên Thi Thi nhìn tấm thẻ gỗ màu đen sì trong tay mình, trong lòng nói với bản thân đừng sốt ruột, cô ta vẫn còn cơ hội, cách lúc ra nước ngoài vẫn còn một tuần nữa, tất cả vẫn còn kịp.

Cô ta đã chuẩn bị xong hết toàn bộ tài liệu rồi, đợi Phương Viên chết một cái là cô ta có thể lập tức đẩy tài liệu của mình lên, đảm bảo sẽ không chậm trễ dù chỉ một giây nào hết.

Sau nhiều lần tự trấn an mình, Viên Thi Thi mới hơi bình tĩnh trở lại, trong lòng cũng không còn nôn nóng đến vậy nữa.

Cô ta lại cắn nứt đầu ngón tay rồi nhỏ máu lên tấm thẻ gỗ, để phòng ngừa không đủ mà cô ta còn nặn nhiều máu hơn một chút, thẳng cho đến khi nhỏ kín hết tấm thẻ gỗ.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài tối đen như mực chỉ có trên ban công ký túc xá nữ sinh là đang tản ra ánh sáng điện thoại hơi yếu.

Tấm thẻ gỗ màu đen nằm trong máu màu đỏ đậm, rõ ràng không có bao nhiêu máu nhưng cô ta cứ cảm thấy trong không gian thoang thoảng mùi máu tanh.

Cái mùi đó không ngừng chui vào trong khoang mũi khiến vẻ mặt của Viên Thi Thi càng ngày càng trở nên điên cuồng.

Chỉ cần làm thêm một lần nữa thôi là cô ta lại có thể khống chế cơ thể của Phương Viên rồi, lần này cô ta sẽ không chọn nhảy lầu nữa mà điều khiển đối phương đi ra giữa đường cái, hơn nữa, còn là con đường đông xe cộ nhất.

Ừm, cầu vượt bên cạnh trường học rất vừa vặn, nếu may mắn thoát nạn không bị xe đâm chết thì còn có thể trực tiếp nhảy từ trên cầu xuống.

Cô ta cảm thấy mình cách lúc thành công càng ngày càng gần rồi, hô hấp cũng không nhịn được mà trở nên dồn dập hơn.

Cô ta nhắm mắt lại, lẩm nhẩm chú ngữ theo cách trước đó, cùng một đoạn mà lặp đi lặp lại ba lần, sau khi xác nhận niệm lực bao hàm trong đó đã đủ lớn mạnh mới mở mắt ra và nhìn về phía thẻ gỗ.

Giống như lần trước, tấm thẻ gỗ từ từ hấp thụ toàn bộ vết máu bên trên nó, trên bệ cửa sổ lại sạch sẽ như xưa, cứ như thể tình trạng máu me vừa rồi chưa từng xuất hiện vậy.

Viên Thi Thi lại một lần nữa treo tấm thẻ gỗ kia lên ban công để hấp thụ ánh trăng, sau đó trở về ngủ với vẻ thỏa mãn và hài lòng.

Ở nơi cô ta không nhìn thấy, một luồng khí đen còn dày đặc hơn cả trước đó đã bao phủ lấy tấm thẻ gỗ, chúng cuồn cuộn như nước sôi, va chạm vào nhau như đang tìm lối ra.

Rất lâu sau đó, khí đen từ từ tản ra không trung, còn chưa đợi lan ra ngoài ban công đã ngưng tụ lại, hình như nó muốn tìm thứ gì đó nhưng thử đi thử lại rất nhiều lần mà vẫn không có cách nào xác định được phương hướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận