Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 782: Hài Hước

.



Chương 782: Hài Hước

Chương 782: Hài Hước

Hai người bàn đối tượng cũng chỉ có một yêu cầu chính là nhà mình nhất định phải chuẩn bị một căn nhà mới."

"Tao với chú Trần của mày muốn mua một căn nhà trả góp trước, một cô gái tốt như thế để lỡ đi rồi thật sự cũng quá đáng tiếc, mày bỏ hai mươi vạn thôi, còn lại bọn tao sẽ tìm người thân bạn bè để mượn thêm một ít, muốn trả khoản đặt cọc đầu tiên cũng không thành vấn đề..."

"Phụt..."

Vệ Miên thật sự không nhịn được nữa mà phì cười, bởi vì lời nói của mụ ta đúng là quá hài hước.

Hầu Tương Cầm lấy đâu ra thể diện lớn như thế mà kêu một đứa con kế bỏ tiền ra mua nhà cho anh kế?

Hơn nữa, từ lúc cô lên đại học cho đến nay, Hầu Tương Cầm chưa từng gửi một đồng một xu nào đến hết, bây giờ đòi tiền của con gái lại còn há mồm ra tính đớp luôn hai mươi vạn mới sợ chứ.

Nếu là một sinh viên đại học bình thường, đừng nói là hai mươi vạn, cho dù là hai vạn cũng không móc ra được, thế nhưng, Hầu Tương Cầm hoàn toàn không cân nhắc đến mấy chuyện này.

Nghe thấy tiếng cười của Vệ Miên, đột nhiên mụ ta không thốt ra được những lời còn lại vẫn chưa kịp phun ra, trên gương mặt của mụ ta hiện ra vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh đã lại biến thành đúng lý hợp tình.

"Mày cười cái gì, bộ tao nói không đúng sao? Không phải mày kiếm được rất nhiều tiền hay sao? Lại còn có quan hệ với mấy người giàu có như vậy nữa, chút tiền rơi rớt của người ta cũng đã đủ cho Tiểu Quân mua nhà rồi. Tao cũng chỉ xin mày có hai mươi vạn thôi, công dưỡng dục lớn hơn trời, dựa vào ơn dưỡng dục của chú Trần mày, đừng nói là hai mươi vạn, cho dù là hai trăm vạn thì mày cũng phải cho!"

Mới đầu mụ ta thốt ra khỏi miệng cũng tự cảm thấy hơi chột dạ, nhưng đến sau đó lại chỉ cảm thấy càng lúc càng có tự tin.

Hơn nữa, lần này gọi điện tới hoàn toàn không còn dè dặt như lần trước nữa, sự áy náy đối với con gái cũng chẳng có lấy nổi một tí nào.

Dần dần mụ ta cũng nghĩ thoáng hơn. Đứa con gái trên cơ bản đã chẳng khác gì nuôi uổng công rồi, cho nên mụ ta phải tranh thủ cơ hội đòi được bao nhiêu thì đòi, dù sao sau này mụ ta dưỡng già cũng chẳng trông mong gì vào Vệ Miên, dựa mỗi vào Bảo Nhi với Tiểu Quân là hoàn toàn đủ rồi.

Bây giờ vẫn phải tính toán cho hai con người này nhiều hơn mới được.

Về phần há mồm định đớp hết hai mươi vạn kia cũng là kết quả sau khi trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, đến sau này mụ ta mới biết Trần Quân đánh bạc thua hết nhiều tiền như thế, nhưng khi ấy, người đàn ông dẫn đầu kia đã hỏi rất rõ ràng Vệ Miên thân thiết với ai, sau đó xóa luôn khoản nợ một trăm vạn.

Một trăm vạn lận đấy, cũng chỉ là vấn đề một câu trả lời mà thôi!

Nhất là khi câu hỏi này theo quan điểm của Hầu Tương Cầm lại hoàn toàn không tính là gì.

Đối phương có thể làm như thế vậy chứng minh là nhắm vào Vệ Miên, hơn nữa, bộ dáng hừng hực khí thế ấy chắc chắn không phải là chuyện tốt gì rồi.

Có thể thấy đứa con gái này của mụ ta toàn qua lại với mấy người không hề đơn giản, mụ ta cũng không biết một sinh viên còn chưa tốt nghiệp tại sao lại dính dáng đến người bên ngoài, nhưng trong tiềm thức của mụ ta, chắc chắn là mấy loại giao dịch không thể công khai kia rồi.

Ví dụ như bán thân chẳng hạn.

Ở trên mạng có rất nhiều người nói nữ sinh đại học được người giàu có bao dưỡng, mụ ta cảm thấy chắc chắn Vệ Miên cũng như vậy.

Một con ranh con mới hơn hai mươi tuổi muốn kiếm được nhiều tiền như thế vậy ngoại trừ bán thân ra, còn có thể làm nghề gì khác được nữa?

Đương nhiên Hầu Tương Cầm cũng cảm thấy mất mặt, nhưng Vệ Miên sống ở Thanh Bình chứ không ở trước mặt mụ ta, cho dù có làm gì cũng sẽ không có người nào biết được, càng sẽ không mất mặt đến tận chỗ mụ ta.

Chỉ cần không người nào ở thị trấn Thạch Đầu biết được vậy Hầu Tương Cầm cũng có thể không để ý đến.

Mụ ta há miệng muốn đớp hai mươi vạn cũng là suy đi tính lại cặn kẽ, mục đích chính là muốn thăm dò xem rốt cuộc trong tay Vệ Miên có bao nhiêu tiền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận