Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 268: Kẻ Đứng Sau

.



Chương 268: Kẻ Đứng Sau

Chương 268: Kẻ Đứng Sau

Mà tà vật vốn đang bổ nhào về phía Trịnh Hằng đột nhiên phát hiện ra mình đã bị nhốt, rõ ràng chỉ còn cách Trịnh Hằng vài bước rất ngắn ngủi thôi nhưng có làm thế nào cũng không với tới được.

Nó cảm giác được sự trói buộc truyền tới từ chung quanh, trong lòng càng ngày càng điên tiết, đột nhiên khí đen khắp cả người nó tăng vọt lên, đâm tới đâm lui trong trận pháp.

Dưới những cú va chạm lớn mạnh của nó, lưu quang vốn đang chuyển động trong diệt hồn trận cũng lóe lên đừng đợt, Vệ Miên thấy vậy lập tức dẫn linh khí vận chuyển vào trong trận pháp, đồng thời cũng nhanh chóng khởi động trận pháp.

Tầng trận pháp đầu tiên đã được khởi động, tà vật kia đã bị khống chế bên trong trận pháp. Vệ Miên ra hiệu bằng tay với Trịnh Hằng, kêu anh ta lùi ra ngoài theo cách đã tiến vào trước đấy, bằng không một lúc nữa diệt hồn trận hoàn toàn khởi động, cho dù là một con ruồi cũng không thể thoát ra được.

Đợi người vừa lui ra ngoài, Vệ Miên lập tức nhanh chóng bấm quyết, đồng thời lẩm nhẩm chú ngữ, tầng trận pháp thứ hai của diệt hồn trận đã bị kích hoạt.

Linh quang trong trận pháp lóe lên, chú hai Trịnh chỉ cảm thấy loại cảm giác nguy hiểm lúc bày trận trước đó kia đột nhiên bị phóng đại lên gấp vô số lần, cho dù đang ở bên ngoài trận pháp thì vẫn có thể cảm giác được sát khí lớn mạnh tản ra từ bên trong, ông ta và mấy người đang quan sát kia đều không khỏi lặng lẽ lùi lại vài bước.

Trận pháp vừa được kích hoạt, tà vật kia lập tức kêu lên một tiếng, khí đen trên người vốn ùn ùn kéo tới lại vội vàng tản đi, trong kim quang của trận pháp cũng dần hiện ra một bóng người.

Vậy mà lại là một ông già có cơ thể khô đét!

Cả người lão già này từ trên xuống dưới đều được một tầng khí đen bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy da thịt phủ đầy nếp nhăn dán lên một khung xương, trông vô cùng kinh người, hai con mắt thì hõm sâu, một đôi con ngươi màu đỏ như máu tràn đầy sát ý, cứ nhìn chằm chằm vào mấy người kia với vẻ oán độc như vậy.

"Các người cho rằng một trận pháp nho nhỏ này có thể giam cầm được ta sao? Hừ, không biết tự lượng sức mình!"

Vệ Miên nhìn thấy cánh tay như cành củi khô của người kia mà đột nhiên nhớ tới thân phận của lão già này.

Vậy mà đó là lại người đã thi pháp cướp đoạt vận mệnh của Cao Hải Dương!

Vệ Miên nhớ đã từng nhìn thấy người này thông qua thiên nhãn rồi, tuy rằng hồi đó trên người ông ta phủ áo choàng đen, nhưng nhìn khí tức nặng nề âm u quanh người tuyệt đối không hề có tu vi cao đến như vậy, bây giờ còn chưa qua bao lâu mà sao đã biến thành bộ dáng này rồi?

Rất nhanh, người ở trong trận pháp kia cũng đã phát hiện ra không đúng, đây không phải bất cứ một trận pháp nào mà ông ta biết nhưng suốt nhiều năm như vậy của ông ta cũng không sống uổng phí, rất nhanh, ông ta đã phản ứng lại, sau đó đột nhiên cả người run lên, cơ thể ngã xuống mặt đất.

Một sợi hồn phách màu đen thoát ra khỏi đó.

Vậy mà ông ta lại cưỡng chế rút hồn phách của mình ra ngoài!

Lão quỷ kia nhếch lên một nụ cười nham hiểm, đột nhiên ông ta rút một vật thể hình gậy màu xanh biếc, vật thể hình gậy đó hoàn toàn khác hẳn với âm sát khí trên người ông ta, vậy mà nó lại tràn trề sức sống, ông ta vung gập đập lên diệt hồn trận, diệt hồn trận dường như còn phải tránh một chút.

"Khai thiên trương địa, chiêu thiên thiên cung, nhiếp địa địa nghênh."

Cùng với những lời được phun ra khỏi miệng ông ta, Vệ Miên cảm thấy trận pháp lại dao động, kim quang bên trên cũng đã có dấu hiệu yếu đi.

Đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?

Vệ Miên nhíu chặt mày, có hơi lo lắng diệt hồn trận không thể giết chết cái thứ này ngay trong một lần.

Lúc này, đột nhiên phía chân trời truyền tới tiếng sấm rền, chỉ là vẫn luôn phát tiếng chứ chẳng thấy động tay, cứ như thể đang tĩnh lặng chờ thời cơ vậy.

Lão quỷ nhìn thấy lôi vân cũng không hề sợ hãi mà tiếp tục vung cây gậy trong tay, miệng tiếp tục lẩm nhẩm gì đó, rất nhanh, xung quanh đây đã xuất hiện thêm vài lệ quỷ.

Có quỷ chết đuối cả người ướt sũng, có quỷ thắt cổ mang cái lưỡi dài thòng lòng, có quỷ không đầu cả người đen kịt, mà động tác của chúng lại vô cùng thống nhất, đều lao vào tấn công mấy người kia.

Quách Trĩ và Từ Chính Phong đều là những tay trừ quỷ lão luyện, lúc này cũng không hề hoang mang chút nào mà vô cùng bình tĩnh lôi pháp khi ra đối đầu với mấy thứ kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận