Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 912: Tranh Quyền Đoạt Vị

.



Chương 912: Tranh Quyền Đoạt Vị

Chương 912: Tranh Quyền Đoạt Vị

Ngay khi Dương Thiên Cương đang nghĩ cách làm thế nào mới có thể phá được trận pháp thì một bên khác, người nhà họ Châu cũng đang không ngừng tranh quyền đoạt vị.

Lúc này, đột nhiên nghe được bệnh viện truyền tới tin dữ, ông già bệnh tình nguy kịch, e rằng chỉ còn một đến hai ngày nữa thôi.

Năm anh em nhà họ Châu thấy vậy, để không khiến bản thân phải mang tiếng xấu là bất hiếu, cuối cùng cũng chỉ có thể chạy đến bệnh viện với vẻ không cam tâm tình nguyện tí nào.

Mà lúc này, Châu Trường Sinh đã thoi thóp trên giường bệnh rồi, thở ra còn nhiều hơn hít vào, mắt thấy đã sắp không xong nổi nữa.

Năm anh em thấy tình hình này còn tới sớm hơn cả bọn họ mong đợi, cũng không quan tâm có phải đang ở trước giường bệnh hay không mà tiếp tục đánh nốt trận chiến vừa rồi vẫn chưa đánh nhau.

Lúc này, Châu Trường Sinh vẫn còn ý thức, sau đó chỉ nhìn thấy năm thằng con trai mà ông ta vẫn luôn cho rằng không đủ thông minh nhưng lại hiếu thuận có thừa đánh nhau ngay trước giường bệnh của ông ta, thậm chí còn luôn miệng gọi ông ta là lão bất tử.

Bọn họ chỉ đang đợi ông ta nhanh chóng tắt thở rồi ngay lập tức phân chia tài sản thôi.

Ngay cả thằng con trai út mà ông ta yêu thương nhất cũng như thế, lại càng không buồn liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái nào mà chỉ mải tranh giành cổ phần tập đoàn với bốn thằng anh trai của anh ta.

Trong một thoáng như thế, Châu Trường Sinh cảm thấy mình làm cha đúng là rất thất bại, nhưng còn chưa đợi ông ta kịp kiểm điểm lại bản thân xem mình có thật sự sai không thì đột nhiên điện thoại của lão đại vang lên.

Châu lão đại đang bận chí chóe với mấy thằng em trai, lúc nhận điện thoại cũng không biết tại làm sao lại ấn thành loa ngoài.

Vì thế, giọng nói sốt ruột của trợ lý vang lên qua ống nghe một cách rất rõ ràng.

"Không hay rồi Châu tổng, cổ phiếu của công ty chúng ta đang trượt dốc không phanh, đã rớt xuống hai điểm rồi! Bây giờ vẫn đang liên tục giảm xuống!"

Cổ phiếu trượt dốc hai điểm, vậy có nghĩa là giá thị trường của công ty nhà mình trực tiếp giảm xuống hơn hai tỷ!

Mấu chốt là loại xu thế giảm xuống này vẫn đang tiếp tục.

Châu lão đại vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên bị lão nhị đấm cho một quyền, anh ta lập tức không màng đến nói chuyện nữa mà ném điện thoại đi, đá một cước tới.

Mẹ kiếp, mình đã sớm chướng mắt thằng nhãi này rồi, mấy năm nay cũng không biết đã ở sau lưng ngáng đường mình bao nhiêu lần, hôm nay cuối cùng cũng nắm được cơ hội!

Mà trong chiếc điện thoại bị Châu lão đại ném đi, giọng của trợ lý vẫn đang không ngừng vang lên.

"Làm thế nào bây giờ Châu tổng, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách thôi... lại giảm nữa rồi... cái gì? Đã giảm xuống ba điểm rồi á!"

Thế giảm của cổ phiếu phải nói cực kỳ khó hiểu, cho dù người nhà họ Châu có dùng cách gì cũng không thể ngăn cản được xu thế tụt dốc này.

Bây giờ, rất nhiều người sở hữu cổ phần cửa tập đoàn Châu thị thấy tình hình không ổn bèn nháo nhào bán tháo, nhưng bọn họ vừa mới tung thao tác này ra thì giá cổ phiếu của nhà họ Châu lại rớt điên cuồng hơn nữa.

Bên kia, hình như trợ lý đang ở công ty, có thể nghe thấy xung quanh không ngừng truyền tới tạp âm, đều là đang nói gì mà "lại giảm","lại rớt nữa..."

Mấy người đang đánh nhau nên không buồn nghe, thế nhưng Châu Trường Sinh đang nằm trên giường bệnh lại nghe được rõ mồn một.

Cho dù đã đến mức độ suy yếu như thế rồi nhưng khi nghe được tin tức này, ông ta vẫn không ngừng hít thở hổn hển như cũ.

Đó là vương quốc thương nghiệp do một tay ông ta gầy dựng lên, ông ta đã rót hết toàn bộ tâm sức của mình vào đó, thậm chí còn tốn tâm huyết hơn nhiều so với đối xử với mấy đứa con trai.

Nhưng bây giờ...

Thiết bị giám sát lập tức phát ra tiếng cảnh báo, âm thanh càng lúc càng chói tai.

Còn chưa đợi đám người kịp hành động gì thì cái đường kẻ vốn dao động lên xuống rất lớn trên thiết bị đã biến thành đường thẳng.

Kèm theo đó là một tiếng "bíp."

Cuối cùng âm thanh này cũng thu hút được sự chú ý của năm anh em, thế nhưng suy nghĩ đầu tiên của mấy người họ đều là... cuối cùng cũng tắt thở rồi.

Mấy người hiếm khi duy trì sự im lặng, sau khoảng vài phút...

"Cha ơi..."

"Cha ơi hu hu hu..."

Tiếng của năm người họ cộng lại cũng rất đinh tai nhức óc, bác sĩ cố tình bị chặn ở bên ngoài cuối cùng cũng được vào phòng bệnh đặc biệt.

Sau khi trải qua một phen kiểm tra, cuối cùng Jons tuyên bố một tin vô cùng "đau lòng" đến cho người nhà họ Châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận