Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 835: Giống Một Tia Sáng

.



Chương 835: Giống Một Tia Sáng

Chương 835: Giống Một Tia Sáng

Câu nói này giống như một tia sáng chiếu sáng bầu trời đã tăm tối hơn hai mươi năm của bà ta.

Mình chỉ biết đặt đối phương ở tận đáy lòng mà chưa bao giờ từng muốn quấy rầy cuộc sống của đối phương, cũng chưa bao giờ từng ôm hy vọng xa vời có thể có được ông ta.

"Hu hu..."

Lý Anh khóc hết sững tủi thân đã dồn nén trong đáy lòng suốt mấy năm nay, cuối cùng cũng có một người có thể nhìn thấu được lớp ngụy trang của bà ta, cuối cùng bà ta cũng không cần phải một mình gánh vác mấy bí mật này nữa.

Lý Đại Hải ở bên ngoài cửa vốn đang lo lắng, đợi sau khi nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng khóc của Lý Anh, ông ta lại càng sốt ruột đến vò đầu bứt tai hơn.

Thế nhưng ngoài cửa lại có Tân Hiểu Đồng đang cố hết trách nhiệm canh chừng, kiên quyết không cho phép ông ta vào trong.

Bà chủ không nói có thể vào vậy tuyệt đối không thể vào.

Cũng may mà tiếng khóc của Lý Anh chỉ kéo dài một lúc thôi, sau khi khóc hết những bức bối trong lòng kia ra, bà ta đã thấy dễ chịu hơn nhiều, cả người cũng không còn căng thẳng thần kinh như ngày xưa nữa.

Trên gương mặt lại càng hiện ra nụ cười hiếm có.

"Quá nhiều năm rồi, tôi thật sự đã phải nhịn quá nhiều năm rồi, tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục nhịn mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ sụp đổ."

"Nhưng chuyện như vậy, tôi thật sự không biết có thể nói với ai, cứ nghĩ đến ánh mắt khinh thường và hành động chỉ trỏ có khả năng sẽ xuất hiện của mấy người kia là tôi thậm chí còn cảm thấy không bằng chết quách đi cho rồi."

Lý Anh lẩm bẩm, kể lại hết những điều bà ta cầu mà không được đối với Lý Đại Hải một lần.

Bà ta nói một cách không có bất cứ logic gì ở đây, lúc thì nói hai người còn nhỏ là trẻ con vô ý biết bao, lúc thì nói hồi đi học, Lý Đại Hải quan tâm bà ta đến thế nào, lúc thì nói bà ta ta bị chồng bạo hành, Lý Đại Hải không hề chùn bước mà đứng ra dẫn bà ta đi đòi lại công bằng.

Có thể nhìn ra được Lý Anh quả thật đã nhịn quá lâu rồi, bà ta rất cần có một người có thể lắng nghe mình.

Chỉ cần để bà ta trút ra hết những cảm xúc này là bà ta vẫn có thể chống đỡ được tiếp.

Lý Anh nói như vậy đến gần hai tiếng đồng hồ, thẳng cho đến khi miệng lưỡi khô khốc mới chịu dừng lại, trạng thái tinh thần cả người đã hoàn toàn khác hẳn so với ban nãy.

Giống như cơ thể được rót vào một luồng sức mạnh mới có thể tiếp tục kiên trì đối diện với cuộc sống vậy.

Đợi đến khi bà ta nghe được tiếng chuông báo ba giờ mới đột ngột tỉnh lại, đã bao lâu rồi mình không nói nhiều như thế?

"Đại sư, thật sự xin lỗi quá, là tôi đã chiếm dụng thời gian của cô, còn khiến cô phải nghe nhiều lời vô nghĩa như vậy nữa, thật sự xin lỗi rất nhiều!"

Lý Anh mang vẻ mặt áy náy, vất vả lắm bà ta mới gặp được một cái lỗ cây, vừa nói một cái là quên hết cả thời gian.

"Không sao, sau này nếu như bà Lý còn có gì muốn nói thì vẫn có thể tới tìm tôi."

Lý Anh nhìn nụ cười bao dung trên gương mặt của Vệ Miên mà cảm thấy mũi mình lại chua xót, bà ta gật nhẹ đầu, nghẹn ngào đáp: "Cảm ơn!"

Vệ Miên tiễn người này ra ngoài, Lý Đại Hải nhìn thấy tinh thần và vẻ mặt của Lý Anh đã hoàn toàn khác với ban nãy mà còn hơi khó tin, không biết vừa rồi trong kia đã xảy ra chuyện gì mà sao Anh Tử lại khóc.

Trong ấn tượng của ông ta, Lý Anh là một người cực kỳ kiên cường, rất ít khi khóc.

Ông ta ở bên ngoài lo lắng muốn chết nhưng lúc này nhìn thấy người bình an vô sự đi ra, trong lòng mới yên tâm hơn một chút.

Lý Anh chuyển tiền xem bói cho Vệ Miên, sau đó lại một lần nữa trịnh trọng cảm ơn cô, cuối cùng mới cùng Lý Đại Hải ra về với một thân nhẹ nhõm.

Trước khi tiến vào thang máy, Lý Đại Hải còn tò mò quay đầu nhìn Vệ Miên, ông ta thật sự muốn biết rốt cuộc giữ hai người họ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng rõ ràng Lý Anh không muốn nói, về phần Vệ Miên lại càng không nói ra hơn.

Lúc hai người rời thì thì vị khách thứ hai muốn xem bói nhân duyên đã ngồi đợi, Tân Hiểu Đồng mời người vào trong một cách vô cùng khách sáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận