Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 778: Toàn Là Đơn Phương Cả

.



Chương 778: Toàn Là Đơn Phương Cả

Chương 778: Toàn Là Đơn Phương Cả

Anh ta bĩu môi, đang định lén lút thì thầm gì đó với Vệ Miên nhưng lại chỉ thấy ánh mắt của sư thúc nhà mình đang nhìn về một phía khác của đám người.

Trịnh Hạo nhìn qua thuận theo tầm mắt của cô, không thấy gì hết nên lại quay đầu lại.

Vừa định nói gì đó nhưng lại đột nhiên cảm thấy có hơi không đúng, anh ta quay đầu liếc mắt nhìn về phía bên đó thêm lần nữa, sau đó dùng trình độ bị sư thúc nói là cà tàng của mình để cảm giác.

Có âm khí!

Mà lúc này ở trong mắt Vệ Miên, trên khoảng đất trống bên cạnh có hai con ma đang đứng, một trong số đó là một người đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới, cả người ướt sũng và bẩn thỉu.

Một người khác là ma nam trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi, ngược lại ăn mặc sạch sẽ và gọn gàng hơn rất nhiều nhưng trên ngực lại cắm một cột thép.

Hai người này chắc hẳn là quỷ hồn mới chết chưa được bao lâu, vẫn còn duy trì nguyên bộ dạng lúc vừa mới chết.

Ma nam trung niên nhìn về phía cô gái đứng giữa đám người kia với vẻ đồng cảm: "Nữ sinh này bị mất tiền, hơn hai nghìn tệ lận đó, có thể không sốt ruột được hay sao? Cậu nói xem, cậu cũng thiệt tình, bộ không thể giúp người ta tìm cẩn thận một phen được sao, thật sự không có một tí lòng đồng cảm nào cả. Cũng không thể thấy người ta là một cô gái trẻ, biết cách ăn mặc mà định mặc kệ được chứ. Bản thân mình làm công việc gì cũng không tự biết hay sao? Đúng là quá không có lòng đồng cảm!"

Ma nam trung niên nhiều lần nói bảo vệ không có lòng đồng cảm, cũng không quan tâm người khác có nghe thấy hay không mà lớn tiếng tranh cãi với cậu bảo vệ.

Toàn là đơn phương cả!

Ma nam trẻ tuổi lại bĩu môi, bộ dáng cà lơ phất phơ.

"Có cái gì đáng để đồng cảm, tôi nói ông anh nghe, có phải ông anh chưa từng gặp phụ nữ bao giờ không vậy? Đến loại thủ đoạn này mà cũng không nhìn ra được, bạch liên hoa, giả bộ đáng thương, nhìn thấy đã phát phiền lên được, tôi nói anh nghe, vừa rồi tôi thật sự nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiếc là tôi không nói cho cô ta biết đấy, ôi, tôi muốn cô ta tức chết đó!"

Ma nam trung niên cũng không buồn nói chuyện với cậu bảo vệ kia nữa mà quay đầu nhìn anh ta với vẻ giận dữ.

"Cô gái kia đã gấp đến phát khóc luôn rồi, cậu biết còn không mau nói đi!"

Ma nam trẻ tuổi đung đưa người với vẻ bỉ ổi: "Tôi không nói cho cô ta đấy! Ông anh, với kiểu người như anh, lúc còn sống mà gặp phải loại nữ sinh này có thể bị người ta lừa đến mức cái quần xà lỏn cũng chẳng còn đó! Anh có tin lời tôi nói không? Hai chúng ta cược một ván nhé!"

"Không cược!"

Ma nam trung niên không hề do dự mà từ chối ngay, tiểu tử này vừa nhìn đã biết là không đàng hoàng rồi, cả ngày chỉ biết đánh cược với ông ta.

Hai người đều đã thành ma, đánh cược còn có thể cược cái gì?

Nghĩ đến đây, ma nam trung niên chẳng còn lòng dạ đâu mà tranh luận nữa, đúng rồi, ông ta đã chết rồi, bây giờ nói mấy chuyện này còn có nghĩa lý gì nữa đâu, cũng không có người nào nghe được.

Ma nam trẻ tuổi thấy bộ dáng chán chường đó của ông ta mà trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện chọc tức đối phương, hòng muốn khiến ma nam trung niên khôi phục lại tinh thần khí trước đó.

"Vừa rồi tôi đã nhìn thấy rồi, có một tiểu tử lấm la lấm lét nhặt được, lúc đó cậu ta nhặt lên là lập tức nhét vội vào trong lòng luôn, trông không giống người tốt cho lắm, làm sao có khả năng sẽ trả lại được! Cô gái kia rõ ràng biết không thể tìm về được nên muốn nhân cơ hội này lừa một chút ấy mà!"

"Lừa cái gì cơ?"

Quả nhiên ma nam trung niên bị lời nói của anh ta thu hút sự chú ý, nhưng ông ta vẫn có hơi khó hiểu.

"Lừa trung tâm thương mại chứ gì nữa, nếu như gặp phải một lãnh đạo sợ rắc rối chắc tám phần sẽ cho cô gái này một chút lợi ích, còn nếu là một người có nguyên tắc thì cô ta chẳng bứt được một cọng lông chó nào đâu."

Vệ Miên nghe vậy cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia thêm vài lần.

Xét từ cách ăn mặc của người này, rõ ràng anh ta chính là một nhị thế tổ, gia đình cũng thuộc diện có một chút tài sản, chắc hẳn đã từng trải sự đời không ít.

"Người nhặt ví tiền kia có đặc điểm gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận