Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 276: Đã Lâu Không Gặp

.



Chương 276: Đã Lâu Không Gặp

Chương 276: Đã Lâu Không Gặp

Hôm nay là ngày nghỉ nên Đặng Kiến Trung cũng không có việc gì để làm, vừa vặn con trai cũng không biết nghe ai nói, nói là Tam Thanh Quan có một loại bùa trừ bệnh, muốn cầu về để cho anh cả của anh ta đeo trên người.

Sức khỏe của con trai cả vẫn luôn là tâm bệnh của toàn bộ gia đình bọn họ nên ông ta cũng đi cùng tới đây, thuận tiện xem Tam Thanh Quan rốt cuộc là nơi thế nào.

Từ khi tới thành phố Thanh Bình cho đến nay, ông ta vẫn chưa từng tới chỗ này bao giờ, vừa vặn mấy hôm trước nhìn thấy bộ phận văn hóa nộp đơn xin một khoản tiền, nói là muốn dùng để mở rộng Tam Thanh Quan.

Dọc theo đường đi này, Đặng Kiến Trung quả thật đã nhìn thấy rất nhiều du khách, đặc biệt là mấy đại điện ở đằng trước thờ cúng Tam Thanh tổ sư, cứ phải gọi là người đông như mắc cửi, đến mùa du lịch, bên này quả thật có hơi chen chúc không nhích nổi, cho nên mở rộng là điều tất yếu thôi.

Đặng Quân đã quyên góp không ít tiền hương hỏa cũng đã thành công cầu được một lá bùa trừ bệnh do chính tay quan chủ vẽ.

Mục đích đã thành, hai cha con lại đi dạo quanh đạo quan một vòng, thuận tiện cầu bùa bình an, sau đó cũng không muốn tiếp tục ở lại Tam Thanh Quan hưởng thụ cảm giác chen chúc nữa nên cùng nhau ngồi cáp treo xuống núi.

Mà lúc này, Vệ Miên và Trịnh Hạo cũng đang trên đường xuống núi, hai người vẫn giống như lúc đến, vẫn đi bộ xuống núi như cũ, người giống như bọn họ cũng không ít, phần lớn đều là khách hành hương có dáng vóc tiều tụy.

Hai bên đường núi đều là cây cối rậm rạp, cộng thêm phía đối diện có gió thổi tới khiến trong lúc nhất thời cũng được tính là mát mẻ.

Vệ Miên là một người tu đạo và Trịnh Hạo cũng thế, hiển nhiên tố chất cơ thể của hai người của hai người tốt hơn những người bình thường không ít, tốc độ xuống núi cũng nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến bãi đỗ xe dưới chân núi.

Hai người đang đi về phía chiếc xe kinh doanh màu đen thì đột nhiên có một người từ trong góc chéo đi ra, vẫy tay với Trịnh Hạo một cách vô cùng nhiệt tình.

"Ô kìa, là Tiểu Trịnh đại sư đấy ư, không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này, đúng là có duyên phận quá."

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, vừa cười lên một cái là thịt mỡ trên gương mặt chèn vào nhau, đôi mắt vốn đã không to trông lại càng nhỏ hơn, chỉ có tia sáng thi thoảng lóe lên trong ánh mắt kia là có thể nhìn ra được ông ta chắc chắn không hề hàm hậu như vẻ ngoài thể hiện ra.

Dáng người của người đàn ông không cao, ước lượng phải nặng khoảng một trăm cân, cái áo đáng thương kia đã sắp không thể che nổi cái bụng bia nhô lên thật cao của ông ta, lúc đi đường trông vô cùng buồn cười.

Trịnh Hạo nhìn thấy người tới mà con hơi sững sờ, trong lúc nhất thời anh ta không nhớ ra được đối phương là ai mà chỉ cảm thấy đúng là hơi quen mắt thật, vì thế trên gương mặt anh ta vẫn vẽ ra một nụ cười, nhiệt tình bắt tay đối phương.

"Ôi chao, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, hôm nay gặp nhau dưới núi Hồng Diệp này, không phải là duyên phận thì còn là gì được chứ."

Hai người ông một câu tôi một câu hàn huyên mấy câu, lúc này, người đàn ông trung niên mập mạp kia mới nói: "Trước đây là Trịnh đại sư tới xem tiểu khu kia của tôi, lần này có mấy mảnh đất sắp đấu giá, tôi muốn nhờ Trịnh đại sư tới tọa trấn giúp tôi, nhưng nghe nói sức khỏe của ông cụ nhà mình không tốt, giờ không nhận đơn, không biết bây giờ Trịnh đại sư thế nào rồi? Tôi có quen mấy bác sĩ chuyên gia ở tỉnh, hay là giới thiệu cho đại sư vài người nhé?"

Trịnh Hạo vừa nghe ông ta nhắc đến ông nội là lập tức nhớ ra người trước mặt mình là ai, nếu anh ta nhớ không lầm thì người này chính là tổng quản lý của bất động sản Đông Thịnh – Vương Đông Thịnh.

Trước đó phong thủy ở quốc tế Đông Thịnh được ông nội xem cho, hồi đó Trịnh Hạo cũng đi cùng ông cụ hơn nữa còn không chỉ đi có một lần, cho nên anh ta cũng có chút ấn tượng về người này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận