Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 114: Trả Giá

.



Chương 114: Trả Giá

Chương 114: Trả Giá

Nói là giao cho người thân bên nhà anh rể thì chị hai lại càng không yên tâm hơn, bây giờ chồng của chị hai đã phát điên rồi, không thể rời khỏi người được.

Liễu Khôn chỉ có thể cố căng da dầu lên, nhìn mấy lần rồi cũng coi như đã quen thuộc.

Dù sao thì người tới mua nhà nói qua nói lại cũng cùng một lý do đó thôi, vấn đề họ hỏi cũng tương tự như nhau.

Đôi nam nữ trung niên này, người đàn ông tên là Hồ Húc Minh, người nữ tên là Kim Ngân Hoa, thật ra bọn họ không phải vợ chồng.

Có điều, hai người họ vẫn luôn thích đóng vai vợ chồng mỗi khi ra ngoài làm việc.

Lúc này, họ đưa mắt nhìn nhau và đều nhìn ra được vẻ hài lòng trong mắt đối phương.

"Tám mươi vạn!" Kim Ngân Hoa ra giá.

"Tám mươi vạn á?" Liễu Khôn trừng to mắt với vẻ khó tin: "Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?"

"Các người cũng không hề thành tâm muốn mua nhà một tí nào, thành phố Thanh Bình chúng tôi là nơi thế nào chứ? Đây là thành phố cấp hai, mấy khu vực như ở thành phố cấp hai này, cho dù là căn hộ thương mại bình thường cũng phải ba đến năm trăm vạn rồi, huống chi là một căn nhà lầu, lại còn kèm theo cả sân nữa!"

"Nhưng căn nhà này của anh có ma ám, người ta nói đã có mấy đời chủ nhà chết ở đây rồi, chúng tôi còn phải bỏ ra rất nhiều tiền để tìm đại sư về xem nữa nhé, không phải khoản này đều tính hết vào giá nhà hay sao?" Trong mắt Kim Ngân Hoa lóe lên vẻ u ám, bà ta gạt Hồ Húc Minh qua một bên rồi chỉ vào mấy chỗ.

"Trong khe gạch lát nền toàn là cỏ dại, đến khi ấy phỏng chừng còn phải dọn sạch rồi lát lại hết, tường vây cũng không đẹp, có khả năng còn phải đập hết đi xây mới lại, còn cả vườn hoa kia cũng hoang phế rồi, lại phải tốn một khoản tiền lớn..."

Bà ta bắt đầu bới móc soi mói, cho dù có tốt hay không, chỉ cần bà ta nói không hài lòng thì chắc chắn chỗ đó phải sửa lại, đó chính là những mục phải tiêu tiền cho nên giá nhà cũng phải ép xuống.

"Cái giá này không được, muốn bỏ ra có tám mươi vạn để mau biệt thự, sao cô không đi ăn cướp luôn đi." Liễu Khôn hơi giận dữ, từng thấy người ép giá rồi nhưng chưa từng thấy ai ép giá đến mức phi lý như thế.

Hai người Hồ Kim cũng không tức giận, trước khi bọn họ ra giá đã biết chủ nhà không thể bán được căn nhà này đi rồi, lần này bọn họ cũng chỉ muốn thăm dò thử mà thôi, dù sao ngoại trừ bọn họ ra cũng không có ai dám mua, hơn nữa, mục đích của bọn họ cũng không phải căn nhà này.

Vì thế, hai người giả bộ lắc đầu rời đi để tăng thêm áp lực tâm lý cho Liễu Khôn.

"Anh cân nhắc đi, chúng tôi thật lòng muốn mua đấy, anh xem ngoại trừ chúng tôi ra thì còn có người nào khác bằng lòng bỏ tiền ra mua một căn hung trạch như thế không?"

Mức giá trong lòng hai người thật ra là một trăm hai mươi vạn nhưng mua bán có thể cò kè mặc cả, đến cuối cùng hiển nhiên là càng rẻ càng tốt.

Ép xuống hơi thấp một chút vì sau này trang trí sửa sang còn phải dùng không ít tiền nữa, lần này trước khi tới đây, sư phụ cũng không cho bao nhiêu tiền.

Đợi hai người đi rồi, Liễu Khôn bèn lôi điện thoại ra gọi điện cho chị hai.

"Bọn họ có mua không?" Vừa mới nối máy là Liễu Mi đã vội vàng hỏi.

Liễu Khôn thở dài rồi kể lại chuyện đối phương ra giá tám mươi vạn cho chị mình nghe.

Liễu Mi im lặng, đây là lần thứ mười nghìn bà ta hối hận trong lòng vì đã không ngăn cản chồng mua căn nhà đó, bây giờ không hồi được vốn mà chồng còn thành ra như vậy nữa.

Từ lúc bà ta rao bán căn nhà này ra ngoài tổng cộng có ba lượt khách tới xem, bọn họ đều trả giá cực kỳ thấp, vậy mà người cuối cùng này còn dám ra giá tám mươi vạn.

Nếu đã là như thế, bà ta còn chẳng bằng liên lạc với người đã ra giá một trăm hai mươi vạn trước đó còn hơn, xem có thể khiến người ta trả thêm một ít hay không.

Bà ta nói lại dự định của mình cho Liễu Khôn.

Liễu Khôn càng muốn thở dài hơn: "Hồi đó chúng ta đã tốn hai trăm vạn để mua căn nhà này đó, giờ chị lại bán với giá một trăm hai mươi vạn? Bộ không có người nào ra giá cao hơn hay sao?"

"Hay là bán cho tôi đi, tôi có thể trả một trăm bốn mươi vạn." Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, dọa Liễu Khôn đang nghe điện thoại sợ hết hồn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận