Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 765: Chỉ Khiến Gã Thân Bại Danh Liệt Vậy Lại Hời Cho Gã Quá

.



Chương 765: Chỉ Khiến Gã Thân Bại Danh Liệt Vậy Lại Hời Cho Gã Quá

Chương 765: Chỉ Khiến Gã Thân Bại Danh Liệt Vậy Lại Hời Cho Gã Quá

Một điểm này chỉ cần nhìn hồn phách càng ngày càng suy yếu của cô bé là cũng đủ biết.

Nhưng cái bóng nhỏ bé kia vẫn lựa chọn làm con thiêu thân lao vào lửa như cũ khiến cho một người qua đường như cô cũng không nhìn tiếp được.

Vệ Miên ngưng tụ một luồng âm khí trong ngón tay rồi bắn về phía cái bóng bán trong suốt kia.

Mà lúc này, Hoàng Kiềp đang bám vào vai của tên cầm thú họ Hoàng thử cắn một miếng thịt trên mặt gã đột nhiên cảm thấy cả người xộc lên một luồng sức mạnh.

Vệ Miên lôi Ngọc Cốt Phiến ra rồi vung nhẹ một cái trước mặt tên cầm thú họ Hoàng, cùng lúc đó, bên tai cô vang lên một tiếng "rắc" cực kỳ nhẹ.

Pháp khí vốn bảo vệ tên cầm thú họ Hoàng đột nhiên nứt vỡ, không còn một chút tác dụng nào nữa.

Mà gã lại chẳng mảy may phát hiện ra, vẫn thong dong bình tĩnh bước ra bên ngoài. Vừa rồi người này cũng đã nhìn thấy Vệ Miên cầm một thứ màu trắng trong tay vung về phía mình một cái, nhưng gã chỉ nghĩ đối phương đang ra hiệu cho Viên Viên ở đằng sau mình nên cũng không để tâm đến.

Mà Hoàng Kiều thì lại lập tức cảm giác được pháp khí đã nứt vỡ, cô bé thuận theo tín niệm chấp nhất trong đầu mà cắn một phát vào mặt của tên cầm thú họ Hoàng, khiến cho gã không khỏi kêu đau một tiếng.

Không mãnh liệt cho lắm nhưng chắc chắn vẫn khiến người có thể cảm giác được.

Tên cầm thú họ Hoàng theo bản năng giơ ngón tay lên gãi mặt nhưng ở chỗ đó chẳng có gì hết, vẫn sạch sẽ trơn láng như bình thường.

Gã thấy hơi kỳ lại nhưng cũng không để trong lòng, chỉ mỉm cười với Vệ Miên, nói một tiếng tạm biệt rồi quay người rời đi.

Vệ Miên nhếch khóe môi cười một cách ý vị sâu xa, bởi vì đột nhiên cô có một suy nghĩ khác.

Vừa rồi khi cô và tên cầm thú họ Hoàng đối mặt, ngược lại đã nhìn thấy rất rõ tướng mặt của tên đàn ông này.

Vậy mà người này lại có mắt tam giác trong, nhưng vì luôn đeo một cặp kính gọng vàng nên khiến người không chú ý đến đôi mắt đằng sau cặp kính cho lắm.

Người có mắt cặp mắt tam giác trong lòng cực nặng tà niệm, tính cách đa nghi, hành động cực đoan, tên cầm thú họ Hoàng có đôi mắt tam giác không nói mà trên tròng mắt còn có tơ máu, thế lại càng nguy hiểm hơn.

Người như thế không phải giết người thì chính là bị người giết.

Mà kết hợp với những phần khác của tướng mặt, Vệ Miên nhìn ra được trên người tên cầm thú họ Hoàng này gánh hai mạng người, hơn nữa cũng là bé gái còn chưa đến mười tuổi giống Hoàng Kiều.

Một người là Hoàng Kiều, một người khác là Hoa kiều ở Mỹ.

Tên súc sinh như vậy, chỉ khiến gã thân bại danh liệt vậy cũng hời qua gã quá rồi, gã xứng đáng bị băm thành vạn mảnh mới đúng.

Đợi người biến mất khỏi cửa nhà, Vệ Miên cử động ngón tay,"Viên Viên" vốn đang đứng ở nơi đó một cách đờ đẫn như bị rút hết toàn bộ sức lực, ngay lập tức ngã huỵch xuống đất, biến thành một người giấy bị xé rất nham nhở.

Cô nhặt người giấy dưới đất lên, vừa vặn đúng lúc này, Giang Dao cũng bước ra khỏi phòng ngủ, cô ta không trông thấy bóng dáng của tên cầm thú họ Hoàng đâu: "Người đâu rồi?"

"Đi rồi."

"Thằng khốn nạn đó, sao có thể để gã đi như vậy được, chị phải băm thằng đó ra!"

Giang Dao đã cố gắng hết sức kêu bản thân phải thật bình tĩnh nhưng cô ta thật sự không thể nào bình tĩnh nổi, vậy mà gã lại dám có suy nghĩ lệch lạc với Viên Viên, không băm gã nát nhừ thì một người làm mẹ như mình thật chẳng ra làm sao.

"Chị đừng vội tùy tiện hành động, tạm thời cũng đừng tiết lộ video này ra, cứ đợi tin của em đã."

Vệ Miên an ủi qua loa vài câu rồi rời đi. Cô muốn kêu Trịnh Hạo gọi mấy người đàn ông cường tráng có sở thích đặc biệt mà trước đây đã từng hợp tác tới. Mấy người kia chắc hẳn sẽ thích loại hình như tên cầm thú họ Hoàng này.

Không phải thích bắt nạt kẻ yếu lắm sao, bây giờ cô chỉ muốn cho người kia biết bị người bắt nạt có mùi vị gì.

Trịnh Hạo nhận được điện thoại của Vệ Miên cũng biết ngay tiểu sư thúc tàn bạo lại định làm chuyện gì đó rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng người bị xử không phải mình nhưng Trịnh Hạo vẫn cảm thấy đau đuýt giùm đối phương.

Nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn tìm mấy người kia tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận