Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 362: Một Đám Mặt Người Dạ Thú

.



Chương 362: Một Đám Mặt Người Dạ Thú

Chương 362: Một Đám Mặt Người Dạ Thú

Người trẻ tuổi nhất cũng đã hơn bốn mươi, ở nhà còn có đứa con gái lớn ngang Đại Ni nữa kìa.

Quả nhiên là một đám súc sinh mặt người dạ thú!

Mấy người đàn ông vừa qua đây đã nhìn thấy Đại Ni và một bóng người khác đứng bên cạnh cô, bọn họ chưa từng gặp Vệ Miên nhưng nhìn gương mặt tròn trịa đó của cô, chắc hẳn độ tuổi cũng không lớn đâu.

Vốn mấy người này còn đang nghĩ con nhãi Đại Ni này sẽ không tiếp được hết bọn họ nhưng không ngờ cô bé lại dẫn thêm một người nữa tới, đúng là biết ý ghê.

Chỉ riêng nhìn gương mặt non choẹt của cô gái kia là bọn họ đã bắt đầu ngứa ngáy trong lòng rồi.

"Đại Ni còn gọi cả người tới đây nữa cơ à, là định cùng chị em của mày hầu hạ chúng tao đúng không?" Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ của lão Lý lóe lên tia sáng xanh, ông ta nhe hàm răng vàng ố, nói với vẻ đê tiện.

Vệ Miên liếc mắt nhìn xung quanh, thấy những người nên tới đều đã tới đủ cả rồi, lúc này cô mới nhếch khóe miệng nên cười lạnh lùng: "Hầu hạ đương nhiên là phải hầu hạ rồi, có điều, trước khi bắt đầu, chúng ta chơi một trò chơi trước đi!"

Một lão độc thân ở thôn bên cạnh vừa nghe được câu này là hào hứng, hai con mắt không to của ông ta liếc mắt quan sát Vệ Miên từ trên xuống dưới vài lần, càng nhìn lại càng thấy hài lòng: "Được thôi, chơi trò chơi đi!"

Lúc này đã là đầu thu rồi, buổi tối có hơi mát lạnh cho nên mấy người đều khoác áo khoác rồi mới qua đây, có điều, bây giờ nhìn thấy hai cô gái trẻ bị mấy người vây ở chính giữa, bọn họ chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng có một cảm giác khô nóng bốc lên khiến quần áo trên người đều trở nên hơi thừa thãi.

Mỗi một người trong số bọn họ thoạt nhìn đều chẳng khác gì mấy người bình thường trong thôn kia, là cha của những đứa con hoặc thậm chí còn là ông.

Nhưng chính một đám người như thế lại có thể ra tay với một cô bé mới mười ba, mười bốn tuổi, cho dù trong chuyện này có sự xúi giục và hỗ trợ của ông bà Triệu hay không thì mấy người này vẫn có tội không thể tha thứ.

Vệ Miên lôi mấy người giấy màu trắng ra, đều không có ngũ quan, toàn thân trắng phớ, thậm chí cơ thể còn không được cân đối cho lắm, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Vừa nhìn đã biết khi ấy người cắt giấy làm vô cùng qua loa.

Nhìn thấy gương mặt trắng mềm của Vệ Miên quay qua, mấy người đàn ông đồng thời nuốt nước miếng, khỏi phải nói, con nhỏ này lớn lên còn đẹp hơn Đại Ni rất nhiều, tối hôm nay đúng là không tới đây uổng phí rồi.

Trong đó có một người đàn ông gầy đét cứ nhìn chằm chằm vào Vệ Miên với vẻ háo sắc: "Em gái tên gì thế, muốn chơi trò gì, chú chơi với em!"

Trên gương mặt của những người khác cũng mang theo nụ cười, rõ ràng là bọn họ cũng có suy nghĩ giống với gã đàn ông gầy đét kia.

Ông Lý nuốt nước miệng rồi lại từ từ thở ra một hơi, ông ta dẫn đầu tiến lên một bước: "Đừng phí lời nữa, mau lên, tôi trước đi."

"Đừng gấp thế, đã nói là chơi trò chơi rồi còn gì, nhất định phải tìm thêm mấy đối thủ cho các người mới được chứ."

Vệ Miên hơi híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía lão Lý như thể sắp nhìn xuyên qua con người ông ta vậy.

"Lý Đại Trụ, sinh vào năm Tân Sửu, từ nhỏ đã thích trộm gà bắt chó, thời niên thiếu thích nhìn trộm quả tắm nhưng lại đổ vạ cho một thanh niên khác ở cùng thôn, khiến cho thanh niên kia bị phán tội lưu, cũng vì thế mà bỏ mạng.

Trước năm ba mươi hai, ông đẩy một người đàn ông ở thôn bên cạnh có ý với vợ mình xuống núi, khiến cho người kia ngã từ trên cao xuống bị liệt nửa người.

Ba năm trước, ông cưỡng hiếp cháu dâu vừa mới vào cửa của mình, hại cô gái đó trực tiếp nhảy sông tự vẫn..."

Mới đầu khi ông Lý nghe được cái tên của mình cũng không coi đó là vấn đề to tát gì cả, bất cứ một người nào hơi có tuổi ở trong thôn đều biết tên thật của ông ta là gì, nhưng mỗi một chuyện sau đó mà Vệ Miên nói ra đều là bí mật mà ông ta đã giấu tận sâu trong đáy lòng.

Ông ta dám đảm bảo máy chuyện này ngoại trừ bản thân ông ta ra thì không còn người nào biết nữa, nhưng cô gái trước mặt này là sao đây?

Vệ Miên kể xong chuyện của ông Lý lại quay sang nhìn về phía Trương Nhị Căn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận