Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 242: Cách Chỗ Này Không Quá Một Nghìn Mét

.



Chương 242: Cách Chỗ Này Không Quá Một Nghìn Mét

Chương 242: Cách Chỗ Này Không Quá Một Nghìn Mét

Con gái chính là mạng sống của bà, bây giờ Lý Hương Lan như một người chết đuối, mà Vệ Miên chính là cọng rơm cứu mạng của bà, cũng chính là một tia hy vọng duy nhất mà bà có thể nghĩ đến.

Nếu Dao Dao thật sự gặp phải chuyện bất trắc thì cả đời này của bà sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nghĩ đến vừa rồi Vệ Miên qua đây hỏi sinh thần bát tự, bà vội vàng báo giờ sinh của Hàn Tư Dao ra.

"Ngày sinh của Dao Dao là mùng sáu tháng sáu năm 2009. ra đời lúc bốn rưỡi sáng, tôi nhớ lúc ấy mình đẻ con bé xong là trời vừa sáng."

Vệ Miên nhanh chóng chuyển đổi ngày tháng năm sinh thành sinh thần bát tự, sau đó cúi mắt tính toán: "Hướng Đông Bắc, cách chỗ này không quá một nghìn mét."

"Có đồ vật gì sát người nào của cô bé không? Ví dụ như quần áo từng mặc ấy."

Lý Hương Lan vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi lao vào phòng nghỉ ở đằng sau quán ăn, lấy cái áo hoodie màu lông vịt vàng ra: "Đây là cái con bé mới thay ra hôm nay."

Vệ Miên cầm lấy đặt lên bàn, sau đó lại lôi giấy vàng và chu sa trong túi ra, cầm bút vẽ lên trên.

Lý Hương Lan và nhân viên phục vụ kia ở bên cạnh nhìn, tuy rằng không hiểu nhưng lúc Vệ Miên giơ tay, hình như trên bề mặt tờ giấy vàng kia lóe lên kim quang.

Vệ Miên dán lá bùa lên chiếc hoodie, lẩm nhẩm chú ngữ rồi thu khí tức lại, rất nhanh, khí tức vốn thuộc về Hàn Tư Dao ở trên cái áo đó đều bị lá bùa hút hết vào.

Đọc chú ngữ xong, cô gấp vài ba cái đã biến lá bùa thành hình con hạc, trên con hạc giấy màu vàng lộ ra một vài phù văn màu đỏ, thoạt nhìn thần bí vô cùng.

Vệ Miên búng nhẹ vào cánh của con hạc, sau đó thổi một hơi vào nó, con hạc giấy đập cánh vài cái trong ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, sau đó tự mình bay lên.

Nhân viên phục vụ kia hít ngược một hơi khí lạnh, lúc này, ánh mắt nhìn Vệ Miên của cô ta đã thay đổi.

Cô gái trẻ này là một người có bản lĩnh thật!

Trong lòng Lý Hương Lan cũng dâng lên hy vọng, một người lợi hại như thế chắc chắn có thể giúp mình tìm được con gái! Dao Dao nhất định sẽ không sao đâu!

Vệ Miên thi pháp với con hạc giấy ngay trước mặt hai người, sau đó điều chỉnh cho nó sang chế độ ẩn thân, chỉ có một mình cô là có thể nhìn thấy, tiếp đấy, cô một đường đi theo con hạc.

Lý Hương Lan còn chẳng buồn cởi tạp dề mà vội vàng đuổi theo.

Nhân viên phục vụ kia sững sờ nhưng vẫn không dám đi theo, có điều, lúc này, cô ta đã không còn lòng dạ nào để làm việc nữa mà chỉ thầm cầu nguyện cho Hàn Tư Dao tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.

Vệ Miên một đường đi theo con hạc giấy tiến lên, rất nhanh đã đến quán trà sữa mà trước đó cô đã uống, sau đó tiếp tục đi lên.

Thẳng cho đến trước một quầy bán bỏng ngô thì đột nhiên con hạc giấy biến mất giữa hai cửa hàng.

Vệ Miên thò đầu nhìn vào, phát hiện ở đó có một lối đi nhỏ chỉ có thể chứa được hai người cùng đi, cô vội vàng đi vào ngay.

Lý Hương Lan cũng run rẩy đi theo đằng sau Vệ Miên, càng đi vào bên trong thì trái tim của bà càng run sợ, bởi vì bà nghĩ đến trước đây Hàn Tư Dao từng nói với mình một lần rằng con bé tìm được một con đường tắt, có thể tiết kiệm được một nửa thời gian khi đi đến lớp vẽ.

Khi ấy, bà đã nói thế nào, chỉ cần an toàn thì đi thế nào cũng được.

Sao bà lại không nghĩ đến chuyện đích thân đi cùng con gái, cho dù chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi cũng được, nhưng bà lại yên tâm về Dao Dao như thế!

Bây giờ nghĩ lại, Lý Hương Lan thấy hối hận vô cùng.

Vệ Miên tiếp tục đi theo con hạc giấy, đợi đến khi bước vào một con đường nhỏ rợp bóng cây thì cô trông thấy một quyển vở vẽ màu xanh lục nằm cách trước mặt không xa.

Lý Hương Lan cũng nhìn thấy, bà chạy bước nhỏ đi tới nhặt quyển vở lên, trông thấy chữ "Dao" nhỏ xỉu ở bên góc là lập tức không thể kiềm chế được nữa mà òa khóc.

"Là của con bé, là của con bé, là của Dao Dao hu hu hu, chắc chắn con bé đã xảy ra chuyện rồi, bằng không, nó sẽ không ném vở vẽ ở đây đâu hu hu hu..."

Vệ Miên nhíu chặt mày bởi vì hiện tại vị trí cung tử nữ của Lý Hương Lan đã tối hơn: "Đừng vội khóc, tìm được người mới là việc quan trọng nhất."

Nói xong, cô lẩm nhẩm chú ngữ, thúc giục con hạc giấy tiếp tục tìm kiếm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận