Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 273: Tam Thanh Quan

.



Chương 273: Tam Thanh Quan

Chương 273: Tam Thanh Quan

Ở đây cũng có cáp treo, chẳng qua đều là cung cấp cho khách du lịch ngồi, còn nếu thật sự muốn đến đạo quan dâng hương cầu phúc, hoặc cùng là người tu đạo thì thường đều sẽ chọn đi bộ lên núi.

Đến Tam Thanh Quan, Trịnh Hạo đi mua vé vào cửa trước, sau đó mới dẫn Vệ Miên vào trong.

Vốn dĩ người tu đạo không cần phải mua vé, chỉ cần đi vào từ cửa bên ở đằng sau, sau đó vòng đến chính điện là được.

Trịnh Hạo nghĩ lần đầu tiên Vệ Miên tới đây, muốn dẫn cô đi dạo ở đằng trước một vòng nên mới đi theo các khách du lịch khác vào mua vé, nhưng lại quên mất bây giờ đang là mùa du lịch, đến đâu cũng đông nghịt người, người tới Tam Thanh Quan lại càng không ít.

Trên đường đi, Trịnh Hạo đã biết Vệ Miên muốn đến Tam Thanh Quan để làm gì, sau khi vào trong quan, hai người đi theo dòng người chen chúc đến đại điện cúng bái rồi mới nhờ tiểu đạo sĩ tìm Tạ quan chủ.

Trịnh Hạo là người nhà họ Trịnh, cho nên Tạ đại sư vẫn sẽ nể mặt anh ta vài phần, hai người thuận lợi được mời đến một mảnh sân vô cùng yên tĩnh ở đằng sau, chỗ này không thuộc về khu thắng cảnh được khai phá, trong lúc đi qua lại có thể nhìn thấy đạo sĩ còn để tóc đi ra đi vào.

Hai người được sắp xếp đến một gian phòng khách, tiểu đạo sĩ lại bưng trà nước lên cho bọn họ.

Quan chủ của Tam Thanh Quan tên là Tạ Vô Nhai, là một người trung niên mặc đạo bào trên người, vẻ mặt hiền từ, đều có quen biết với các gia chủ của mấy thế gia phong thủy này và cũng đã gặp qua phần lớn các tiểu bối của bọn họ.

Lần đầu tiên Tạ Vô Nhai nhìn thấy Vệ Miên cũng chỉ cảm thấy lạ mặt, sau đó nhìn thêm mấy lần nữa, chỉ thấy hai mắt của cô gái trẻ này sáng ngời, gương mặt trắng nõn, quanh người tràn ngập linh khí, vậy là cũng đủ biết đối phương là một người tu đạo có lòng dạ thuần khiết rồi.

Vì thế, ông ấy cười ha ha chào hỏi hai người, lại hỏi về Trịnh Khai Nguyên vài câu, biết được mấy hôm trước Trịnh Khai Nguyên đã bị thương vì đánh nhau với lão già kia, ông ấy mới thu lại ý cười trên mặt rồi hỏi han chi tiết.

"Lão già đó đã hồn phi phách tán rồi, cũng may mà nhờ có đại lão, ặc, Vệ đại sư ra tay, bằng không, chắc chắn không thể bảo vệ được hồn phách của anh cả cháu."

Trịnh Hạo không nhịn được mà nói với vẻ mặt hớn hở, cảm giác chuyện này cũng đủ cho anh ta chém gió cả đời rồi. Anh ta không chừa lại một chút mặt mũi nào cho cha mình, dù sao thì đại lão cũng lợi hại như vậy thật đấy!

Tạ Vô Nhai lập tức hiểu ra, ông ấy quay đầu nhìn về phía Vệ Miên: "Vừa rồi tôi cảm giác được linh khí trên người đạo hữu rất thuần khiết, nhưng không ngờ thực lực lại lợi hại như vậy, đúng là giang sơn đại hữu tài nhân xuất!"

[Chú thích: Giang sơn đại hữu tài nhân xuất có nghĩa là mỗi một thời đại đều sẽ có một vài nhân tài xuất hiện, mà máy nhân tài này sẽ dẫn dắt thời đại tiến bộ hơn. ]

Mấy hôm nay Vệ Miên luôn được người khen nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ: "Đó nào phải công lao của một mình tôi đâu, rõ ràng mọi người đều góp sức cả, tôi chỉ nhặt được một món lợi có sẵn mà thôi."

"Tôi cũng là người nhìn thằng nhóc này lớn lên, nó nói là công lao của cô vậy chắc chắn không sai đâu, đạo hữu đừng khiêm tốn!"

Tạ Vô Nhai rất nhiệt tình với Vệ Miên, đạo quan có hậu bối ưu tú rồi khiến bọn họ rất vui!

Hai người khách sáo với nhau một phen, sau đó Vệ Miên mới nói mục đích ghé thăm Tam Thanh Quan lần này. Cô lấy một cuộn tranh ra: "Tôi phát hiện được thứ này khi tình cờ đến xem phong thủy cho một hộ gia đình ngày trước, hồi đó trên này còn có một con quái vật, bởi vì một thời gian dài không được ăn đồ cúng tế nên mới ra ngoài làm loạn, gia chủ cho rằng bị ma ám nên mời tôi qua xem."

Vệ Miên mở cuộn tranh đó ra cho Tạ Vô Nhai xem: "Tạ quan chủ, ông chủ, người trong này..."

Khỏi cần cô nói thì Tạ Vô Nhai cũng đã phát hiện ra điểm không đúng, trong bức họa lộ ra sự tuyệt vọng và sợ hãi khôn cùng, bất cứ một người nào có giác quan nhạy bén đều có thể nhìn ra được.

Trịnh Hạo cũng thò đầu tới nhìn: "Tôi cảm thấy cứ như bị người phong ấn hồn phách vào trong tranh ấy."

Anh ta vừa nói xong câu này là Tạ Vô Nhai gật đầu khen ngợi, ông ấy cũng cho là như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận