Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 176: Đến Cửa

.



Chương 176: Đến Cửa

Chương 176: Đến Cửa

Nhưng bây giờ thân phận của cô ta đã bị người moi ra rồi.

[Người mà các người nói là TV thuộc khoa lịch sử năm nhất đúng không? Không phải tài khoản của cô ta là cái này sao, nếu quả thật người đăng bài là cô ta vậy chắc đây là nick phụ rồi. Lập hẳn nick phụ để lên mạng đăng bài mập mờ ám chỉ bạn cùng phòng được người bao nuôi, có thể thấy nhân phẩm của người này chẳng ra làm sao rồi!]

Lúc đọc được câu này, Trần Viên đã hoàn toàn hoảng loạn, trên bình luận còn lần lượt moi ra hết tên tuổi, năm học, khoa ngành, quê quán của cô ta.

Chuyện này đối với Trần Viên mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang, cô ta càng đọc bình luận lại càng kinh hãi, còn chưa đọc hết toàn bộ bình luận đã hoảng loạn vội vàng đi xóa bài.

Nhưng một màn này đã bị không ít người nhìn thấy, còn có người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện đã chụp màn hình bài đăng gốc rồi lưu lại, sau đó đăng lên tường nhà mình. Thế này cũng khiến cho những người trước đó vẫn chưa bình luận thỏa mãn lại chạy sang bài đăng như vậy, tiếp tục bình luận bên dưới.

"Cạch" một tiếng, Trần Viên đập mạch chiếc laptop lại.

Đây chính là chiếc máy mà bà nội của cô ta phải gom tiền rất lâu mới mua được cho cô ta, vì bà cụ nghe nói trong tay mỗi một sinh viên đại học đều có laptop và máy tính cây.

Bà nội cảm thấy không thể để đứa cháu gái chịu thiệt thòi nên mới dùng tiền riêng của mình mua một chiếc laptop giá ba nghìn tệ cho Trần Viên.

Bình thường Trần Viên rất quý trọng nó, lúc mở lúc đóng đều rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay trong lòng cô ta thật sự quáng hoảng loạn cho nên lúc đóng lại đã dùng sức rất lớn.

Âm thanh này lập tức thu hút tầm nhìn của Hồ Diễm Diễm, cô ta liếc mắt nhìn Trần Viên với vẻ khó hiểu, vừa định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt của đối phương không tốt, thế là lời đến bên miệng rồi vẫn bị nuốt về.

Có điều, vì lo lắng bên Trần Viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó nên Hồ Diễm Diễm cũng chừa chút lực chú ý lên người đối phương.

Thẳng cho đến khi cô ta mở mạng trường học mà mình vẫn luôn đăng nhập và đọc được bài đăng bị người chụp ảnh màn hình kia.

Hồ Diễm Diễm cài chế độ tự động đăng nhập vào mạng cho máy tính, vì thế trong nền cho thấy cô ta thường xuyên lên mạng, lúc này cô ta vừa tải lại đã nhìn thấy một bài đăng với tiêu đề vô cùng chói mắt.

[Bạch liên hoa tên TV, thuộc khoa lịch sử năm nhất ám chỉ bạn cùng phòng được bao nuôi!]

Hồ Diễm Diễm: "!"

Bạch liên hoa! Được bao nuôi!

Kinh dị như thế luôn hả? Mau ấn vào xem sao đã.

Đợi sau khi cô ta dạo bình luận một lượt xong, cả người đều thấy không ổn.

Trước đây không chú ý đến bài đăng của Thiên Sơn Tuyết Liên này nhưng bây giờ đọc được bình luận lại quành về đọc bài gốc, sau khi thay thế nhân vật vào, cô ta lập tức quay phắt đầu lại nhìn Trần Viên chằm chằm với ánh mắt phức tạp.

Trần Viên giờ đã như chim sợ cành cong rồi, cô ta vốn còn định giả bộ bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhưng khi cảm giác được ánh mắt của Hồ Diễm Diễm là cô ta lại không thể nhìn được mà đỏ bừng mặt.

Giữa những người trẻ tuổi, bất cứ một thông tin nào cũng được lan truyền rất nhanh, cho dù Vệ Miên tự cảm thấy mình vẫn luôn rất khiêm tốn khi ở trường học nhưng người biết cô cũng không ít.

Trần Viên vốn cho rằng Vệ Miên sẽ nhanh chóng tới tìm mình nhưng không ngờ người đầu tiên tới tìm cô ta lại là Kim Chí Linh.

Kim Chí Linh nhìn cô gái gầy gò và nhỏ bé trước mặt mà không nói gì, đến ngay cả nụ cười thường trực bên khóe môi cũng đã thu lại không ít.

Kim Chí Linh thở dài một tiếng.

"Biết tại sao hôm nay cô lại gọi em tới đây không?"

Trần Viên thiên nhân giao chiến trong lòng một lúc, cuối cùng cán cân đo hai suy nghĩ dần dần nghiêng đi.

Cô ta nâng mắt lên nhìn về phía Kim Chí Linh với ánh mắt cố gắng hết sức bình tĩnh: "Em có thể đoán ra được, đã nghe đồng hương của em nói qua rồi ạ."

Câu này nói rất có ý tứ.

Đã nghe đồng hương nói qua có nghĩa là bản thân không biết, nhưng có người đã nói cho cô ta biết.

Kim Chí Linh vẫn luôn chú ý đến Trần Viên nên hiển nhiên cũng phát hiện ra vẻ hoảng loạn thoáng qua trong mắt đối phương.

Cô ta hơi nhíu mày: "Vậy em có gì muốn nói không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận