Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 235: Bìa Đậu Hũ

.



Chương 235: Bìa Đậu Hũ

Chương 235: Bìa Đậu Hũ

Từ tướng mặt của đối phương, cô có thể nhìn ra được địa khố của Tống Giai đỏ hồng hơn nữa còn biến động, địa khố đại diện cho bất động sản của một người, vì thế mà cô suy đoán ra Tống Giai có nhà đang định rao bán.

Bán nhà bình thường không có khả năng khiến cung tài bạch đỏ đến mức độ này, kết hợp với một vài lý luận một đêm phát tài ở thế giới này thì cô nghi ngờ đó là quy hoạch.

Hồng quang này lại có xu thế từ từ giảm đi, lại căn cứ vào những gì nhìn thấy trong thiên nhãn, cuối cùng, Vệ Miên có thể chắc chắn đó là di dời.

Nhưng nhà của gia đình Tống Giai lại vì hét giá quá cao, bên khai phá mấy lần thỏa hiệp đều không thể thành công nên dứt khoát vạch ra một bản thiết kế mới.

Vị trí thuộc về nhà họ Tống bị khoanh tròn lại, những chỗ khác đã ký tên vẫn di dời và phá bỏ như thường.

Đến khi ấy, xung quanh là các tòa nhà cao tầng mọc san sát, chặn hết toàn bộ ánh sáng, cho dù cô ta có muốn đồng ý di dời thì người ta cũng sẽ không phá nữa.

Cho nên Vệ Miên mới khuyên cô ta thấy tốt thì thu, tránh cho lại thành công dã tràng.

Nếu Tống Giai nghe theo, cho dù không tham gia buổi đấu thầu thì một vạn tệ này của cô ta cũng coi như là tiêu xứng đáng.

Phùng Tĩnh không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, ngược lại, cô ấy thảo luận với Vệ Miên về chuyện kêu cô bao ăn.

Vệ Miên vừa mới kiếm được tiền nên lập tức hào phóng đồng ý.

Hai người dứt khoát đỗ con đạp điện dừng ở bãi đỗ xe không gắn máy phía trước công viên, sao đó đi bộ đến quán ăn Hàn Quốc ở đối diện.

Đèn xanh vừa sáng, Vệ Miên và Phùng Tĩnh cùng nhau thuận theo dòng người đi sang bên đường, chưa đi được bao xa là tầm nhìn của cô đã bị một cô gái trẻ đi ngược đường thu hút.

Cô gái trẻ này khoảng mười ba, mười bốn tuổi, buộc tóc hai bên, có một đôi mắt một mí hẹp dài, làn da rất trắng, mặc quần bò yếm.

Cô gái trẻ phát hiện ra tầm nhìn của Vệ Miên, cũng tò mò nhìn qua, thấy đó là một chị gái không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, còn lớn lên ưa nhìn như thế, hai mắt cô bé lập tức sáng ngời.

Vệ Miên nở nụ cười với cô bé, lúc hai người đi sượt qua vai nhau, cô gái nhỏ vẫn không dừng ngừng quay đầu nhìn lại cô.

Nếu lúc này, có thiên sư khác đã mở mắt âm dương có mặt ở đây, chắc chắn có thể nhìn ra được điểm khác thường trên người cô bé.

Cả người cô bé gần như bị sát khí bao trùm, còn cả huyết khí quanh người như ẩn như hiện, không một điểm nào là không cho thấy mạng của cô bé chỉ sợ không còn bao lâu, hơn nữa tử trạng còn cực kỳ thảm.

Vệ Miên và Phùng Tĩnh đến quán ăn Hàn Quốc, lúc này người tới ăn cơm vẫn chưa nhiều, cô gọi hai suất cơm trộn, canh kim chi và hai phần thức ăn nữa.

Phùng Tĩnh vẫn đang nói về chuyện của Tống Giai nhưng Vệ Miên lại chỉ đang nghĩ đến cô gái nhỏ vừa mới gặp được.

Cô tới thế giới này đã được một năm rồi, môi trường trị an tổng thể ở chỗ này quả thật tốt hơn ngày xưa quá nhiều, tuy rằng cũng có vài thầy phong thủy dùng thủ đoạn không quang minh chính đại hãm hại người nhưng đại đa số khu vực vẫn rất an toàn.

Nhưng dưới môi trường như thế mà cả người cô gái nhỏ kia vẫn phủ đầy sát khí màu đỏ, chính đều này mới khiến Vệ Miên cảm thấy kỳ lạ.

Nghĩ đến đôi mắt sáng ngời lấp lánh khi vừa nhìn thấy mình của cô gái nhỏ đó, bàn tay của Vệ Miên hơi dừng lại.

Bỏ đi, dù sao cũng không quen biết, cứ coi như không biết là được, mỗi một người đều có số phận riêng của mình.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn mà hai người gọi lên.

"Ế, sao còn có thêm một món nữa vậy?"

Phùng Tĩnh chỉ vào bìa đậu hũ được thêm vào và hỏi nhân viên phục vụ.

Vệ Miên cũng nâng mắt nhìn qua, thấy quả thật có thêm một món nữa.

Nhân viên phục vụ kia cười ngại ngùng, chỉ vào cái bóng nhỏ quầy ở thu ngân cách đây không xa và đáp: "Là món mà chủ quán nhỏ của chúng tôi kêu tặng đấy, các cô không cần lo đâu, hễ cứ có khách hàng xinh đẹp ưa nhìn là cô bé đều thích tặng thêm món cả."

Vệ Miên quay đầu nhìn theo hướng mà anh ta chỉ, chỉ thấy một cái đầu nhỏ buộc tóc hai bên thò ra từ phía sau quầy, đôi mắt sáng lấp lánh, cô bé nhìn về phía Vệ Miên và cười vui vẻ, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận