Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 861: Lái Xe Khi Say Rượu

.



Chương 861: Lái Xe Khi Say Rượu

Chương 861: Lái Xe Khi Say Rượu

Nói xong, cô ta định ngồi lên cái đệm hương bồ nhưng nhìn thấy trên người mình vẫn đang mặc váy, ngồi xuống lại hơi mất hình tượng.

Tân Hiểu Đồng nhìn thấy vậy bèn vội vàng bê một cái ghế tới, chỉ cần có thể nói rõ ràng sự việc vậy đừng nói là một cái ghế, cho dù là sô pha thì cô ta cũng có thể bứng qua đây được.

"Cảm ơn Hiểu Đồng nhé."

Thẩm Phi không hề ngại một tí nào cả, cô ta đặt mông ngồi xuống ghế luôn: "Cô đoán xem đã có chuyện gì nào?"

Tâm Hiểu Đồng vô cùng phối hợp: "Là chuyện gì thế?"

Thẩm Phi vốn muốn tới đây để chia sẻ tin tức, nghe thấy có người tung hứng là dục vọng muốn chia sẻ lại càng mạnh hơn, cô ta hào hứng kể lại.

"Hôm trước chồng cô ta lái xe khi say rượu đã lái thẳng con xe lao xuống sông Thanh Thủy, nửa đêm nửa hôm không có người nhìn thấy nên cứ chết đuối như vậy đấy."

"Ôi chao, cô nói xem, sao ông trời lại có mắt như vậy chứ, nghe nói anh ta còn lái xe của công ty nữa nhé, cộng thêm uống rượu xong lại định đi tìm bồ nhí để thân thiết một phen, kết quả chết ngay giữa đường, đây không phải là hại đơn vị hay sao?"

"Bây giờ không phải đã giống như Vệ Miên nói rồi sao, nhà cửa, xe pháp, con cái và tiền tài đều được để lại cho thân chủ của tôi hết!"

"Trước đây khi còn sống, chồng của cô ta đã chuyển không ít tiền cho cô bồ, nhưng giờ tôi kiện lên tòa thay thân chủ tôi, phải đòi lại được một khoản tiền không nhỏ đó về mới được!"

"Trời ơi trời ơi, chỉ nghĩ thôi mà tôi đã thấy mừng cho cô ta rồi, cô nói xem, tên đàn ông đáng lo nhất trong cái nhà này đã chết cả rồi, còn có gì đáng vui vẻ hơn chuyện này nữa sao? Nếu không phải Thanh Bình chúng ta cấm pháo hoa thì tôi chỉ hận không thể đốt ngay hai quả!"

Tân Hiểu Đồng không nghe từ trước đó nhưng chỉ dựa vào mấy câu nói này cũng có thể đoán ra được, cô ta lập tức vỗ đùi vui vẻ.

"Chị nói xem, cái bà làm bồ nhí kia cũng thiệt tình, sau này phải trả hết tiền về, tương đương với cho một thằng đàn ông chơi miễn phí suốt một khoảng thời gian dài như thế còn gì, đúng là lỗ to! Tiền ăn cơm với tiền thuê phòng có phải cũng có thể đòi lại được không?"

"Mấy cái đó không đòi lại được đâu." Thẩm Phi chép miệng, cảm thấy tiếc nuối thay thân chủ của mình.

"Chỉ có thể đòi về một phần lợi ích mà cô bồ trực tiếp nhận được thôi, ví dụ như căn nhà mà tên đàn ông chó má đó mua cho cô bồ, xe và cả tiền chuyển khoản cho nữa, chứ ăn cơm với thuê khách sạn thuộc dạng chi tiêu, trực tiếp trả tiền cho bên cung cấp dịch vụ, mà thằng đàn ông chó còn dùng quyền lợi tài sản chung của vợ chồng cho nên không đòi lại được."

Tân Hiểu Đồng hiểu ra: "Được mở mang tầm mắt rồi!"

Hai người thảo luận một phen, Thẩm Phi đã được thỏa mãn lòng bóc phốt của mình, bấy giờ mới chỉnh là chân váy rồi chậm rãi trở về.

Gần đây cô ta nghe theo kiến nghị của Vệ Miên, ngày nào cũng ra ngoài phơi nắng, cô ta không biết hỏa khí kia là cái thứ gì nhưng cảm thấy phơi nắng nhiều hơn cũng rất tốt, ít nhất thì trên người cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc kết thúc học kỳ này, có rất nhiều người chọn không về nhà vào kỳ nghỉ hè, bọn họ dự định tiếp tục ở lại bên này thực tập, có thể đi sớm được hai tháng thì còn có thể làm quen với môi trường nhanh hơn, đến khi ấy sẽ càng có ưu thế hơn những người tới muộn.

Nếu đơn vị thực tập quả thật rất tốt, có thể cân nhắc trực tiếp ở lại làm sau khi tốt nghiệp.

Công việc của Phùng Tĩnh là do cô ấy tự mình chọn, là ở viện bảo tàng.

Chủ yếu phụ trách công việc sắp xếp các văn kiện sau khi chỉnh sửa và phục hồi, lượng công việc không lớn nhưng nhất định phải cẩn thận.

Mấy hôm trước khi vừa mới qua đó, mỗi ngày cô ấy đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ làm hỏng thứ gì đó là đền không nổi, nhưng đến sau này phát hiện ra, trên thực tế, công việc sắp xếp này cũng chỉ ở trong một văn phòng rất bình thường, chứ không phải tiếp xúc với văn vật quý giá, từ đó mới lén lút thả lỏng một chút.

Cho dù tiếp xúc với văn vật nhưng thực tập sinh tay chân lóng ngóng, làm sao có khả năng vừa mới tới đã được tiếp xúc với vết tích hư hại được, sau này làm hỏng rồi thì ai gánh trách nhiệm đây.

Cũng may mà viện bảo tàng cách đại học Thanh Bình không tính là xa, ngồi tàu điện ngầm cũng chỉ hơn hai mươi phút là đến, Phùng Tĩnh có thể trực tiếp ở lại ký túc xá, cũng rất thuận tiện.

Đợi đến cuối cùng, chỉ cần Vệ Miên có thời gian là cô ấy đều sẽ qua đó ăn chực ở chùa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận