Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 490: Công đức

.



Chương 490: Công đức

Chương 490: Công đức

Trung bình một năm bà ta phải tiễn ba đến bốn người già đi, một năm nhiều nhất là sáu người.

Mà bà ta làm hộ lý đã hơn mười năm rồi, con số này cộng lại với nhau khiến mạng người dính vào tay bà ta đã vượt quá bốn mươi người.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn, ánh mắt nhìn về phía người trước mặt đã trở nên vô cùng lạnh lùng.

Lần này cô đã biết tại sao lại có nhiều quỷ hồn như thế bám theo bên người Lưu Phụng Linh rồi.

Có vài người già lúc hồn phách vừa mới rời thể vẫn còn hơi vô tri vô giác, nhìn thấy quỷ sai đến đón là đi theo người ta ngay.

Mà những người khác thì vẫn còn nhớ chuyện Lưu Phụng Linh đã sát hại mình, nhưng bọn họ lại không có cách làm được gì bà ta, chỉ có thể luôn bám theo bên cạnh bà ta, thử trút hết những đau đớn trên cơ thể mình lên bà ta.

Mà lúc này, bà cụ đang không ngừng cắn vào cổ Lưu Phụng Linh ban nãy đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, vậy mà người đó lại chính là bà cụ Bạch mà Vệ Miên đã nhìn thấy qua thiên nhãn.

Rõ ràng bà cụ cũng đã để ý thấy Vệ Miên không giống người bình thường, trên người cô có một luồng khí tức khiến quỷ hồn sợ hãi, cũng khiến bà cụ không dám lại gần.

Hơn nữa, bọn họ có thể nghe thấy những lời mà hai chị em nhà họ Lưu vừa mới nói, Vệ Miên chính là người được bọn họ đặc biệt tìm tới, cốt là để giải quyết vấn đề trên người ả súc sinh này.

Mà trên người ả súc sinh này có vấn đề gì, còn không phải là bọn họ hay sao?

Bà cụ nhìn về phía Vệ Miên với vẻ mặt phòng bị, hàm răng vẫn đang cắn chặt vào cổ của Lưu Phụng Linh mà không chịu buông như cũ, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ cảnh cáo rất rõ ràng.

Lúc ánh mắt lạnh lùng của Vệ Miên liếc qua mấy người lại hiện ra chút độ ấm, giọng điệu của cô cũng ôn hòa hơn rất nhiều: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào."

Bà cụ Bạch nghe thấy cô nói như vậy bèn nâng mắt lên nhìn lần nữa, thấy sắc mặt của cô không giống như đang nói dối, hơn nữa quả thật cũng không có ý định ra tay với bọn họ, lúc này, bà cụ mới hơi yên tâm được một chút.

Vệ Miên lại nhìn về phía Lưu Phụng Linh, trong mắt như kết một tầng băng.

"Bà Lưu, bà có tin vào nhân quả báo ứng không?" Cô hỏi với giọng lạnh nhạt.

"Cái gì?" Lưu Phụng Linh sững sờ, lập tức giả bộ nghe không hiểu.

"Toàn bộ những gì mà bà gặp phải hiện giờ đều tới từ báo ứng hết, về phần nguồn gốc của báo ứng, tin rằng trong lòng bà Lưu tự hiểu rõ, không cần tôi phải chỉ ra đâu nhỉ."

Trong lòng Lưu Phụng Linh nổi lên sóng to gió lớn, bà ta nhìn Vệ Miên với vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

Mấy chuyện mà bà ta đã làm đến ngay cả chủ thuê sớm chiều ở chung còn không phát hiện ra thì thôi, làm sao một người ngoài như cô có thể biết được chứ?

Lẽ nào đang bẫy bà ta sao?

Vệ Miên không quan tâm trong lòng bà ta kinh ngạc cỡ nào mà chuyển tầm nhìn về phía bác gái Lưu: "Bác gái, tổ tiên nhà bác đều là người lương thiện, đã từng tiêu hết gia tài để làm việc tốt, hồi đó còn cứu được không ít người."

"Chắc hẳn bác có thể cảm giác được từ nhỏ cuộc sống của các bác đã suôn sẻ hơn những người khác, thậm chí, mối quan hệ giữa các anh chị em trong nhà cũng hòa hợp hơn nhà người khác, bình thường cũng cãi nhau rất ít."

"Tuy rằng người nhà bác không đến mức đại phú đại quý nhưng vẫn có thể tính là khá giả, hơn nữa trong nhà còn có của để dành, thậm chí bệnh tật cũng cực ít, trưởng bối lại càng sống thọ. Mà tất cả những chuyện này đều là vì tổ tiên các đời làm nhiều việc thiện, tích lũy phúc báo lên người con cháu đời sau."

"Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy phúc báo này đã đủ để che chở cho ba thế hệ sau của nhà họ Lưu, nhưng trước mắt đã không còn khả năng đó nữa rồi."

Vệ Miên nhếch khóe môi lên cười châm biếm, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Phụng Linh đã sợ đến mức mặt mày xanh trắng.

"Trên tay bà em họ này của bác đã dính mạng người, đủ để khiến toàn bộ phúc báo còn sót lại của nhà họ Lưu đều mất hết."

"Lưu Phụng Linh, buổi tối lúc bà đi ngủ nhớ phải mở mắt to một chút nhé, tránh cho lại không nhìn thấy những oan hồn tới tìm bà đòi mạng kia." Giọng nói của Vệ Miên không hề dao động một chút nào cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận