Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 585: Tỉnh khỏi giấc mơ

.



Chương 585: Tỉnh khỏi giấc mơ

Chương 585: Tỉnh khỏi giấc mơ

Nếu không phải Hoàng Yến quản thúc con trai quá mức nghiêm khắc, lại dùng cái thứ lý luận xã giao mà bản thân bà ta cho rằng có thể bớt đi đường vòng kia của mình để dạy dỗ con trai thì một đứa trẻ đang yên đang lành có thể tự sát được sao?

Diêu Nam không ngừng dùng mấy lời này để kích thích Hoàng Yến, cuối cùng cũng khiến bà ta ý thức được thật ra là vì tình yêu của mình dành cho con trai quá lớn mới khiến cậu ta có áp lực khủng khiếp đến như vậy, thậm chí còn vì không thể gánh vác được nữa mà tự sát.

Hoàng Yến càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, chỉ hận không thể lập tức chết theo cậu ta luôn để có thể được ở bên cạnh cậu ta.

Nhưng bà ta vừa nghĩ đến những lời mà con trai đã viết trong nhật ký.

"Không biết người khác có thể hưởng thụ cảm giác như được rúc trong lòng mẹ không nhưng mình cứ nhìn thấy mẹ lại gần là sẽ cảm thấy áp lực từ tận đáy lòng. Loại áp lực này luôn khiến mình không thể hít thở nổi, chỉ muốn lập tức biến mất khỏi thế giới này ngay."

Sự tiếp cận của bà ta sẽ khiến con trai chỉ muốn biến mất khỏi thế giới, đây là một loại chán ghét như thế nào chứ?

Hoàng Yến chỉ cần nghĩ đến là đã cảm thấy tim mình đau đớn như bị bóp nghẹt.

Sau này, trong vụ ly hôn với Diêu Nam, bà ta cũng không đòi hỏi một chút quyền lợi nào về cho mình làm làm dựa theo ý của ông ta, để lại căn nhà cho ông ta còn mình chỉ đòi một khoản tiền tiết kiệm rất ít.

Diêu Nam tự xưng là văn nhân, mỗi tháng đều chỉ nhận khoản tiền lương cố định, rất nhiều năm trôi qua cũng không có sự thay đổi to lớn gì hết.

Bởi vì mấy năm nay đã tiêu rất nhiều tiền lên người Diêu Minh Viễn nên khoản tiền tiết kiệm ban đầu của nhà họ Diêu cũng không còn lại bao nhiêu.

Rất nhiều năm sau đó, Hoàng Yến đều sống trong sự áy náy đối với con trai, ngày nào bà ta cũng đang hối hận.

Nếu có thể trở về quá khứ thì bà ta chắc chắn sẽ không chèn ép con trai giống như trước đây, càng không vì thành kiến của bản thân đối với giai cấp và thân phận mà ngăn cản con trai kết bạn.

Nghĩ đến rất nhiều lần con trai muốn phản kháng ngày trước và cả những chuyện mà mình đã làm, những lời mà mình đã nói, Hoàng Yến đều không nhịn được mà hối hận vả thẳng vào mặt mình.

Lúc bà ta được sáu mươi lăm tuổi, vì toàn thân đau nhức dữ dội được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện, vì thế mới kiểm tra ra mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.

Mà bà ta nghe được tin này trái lại còn bật cười, cuối cùng cũng có một loại cảm giác sắp được giải thoát rồi.

Bà ta chỉ hận không thể chết ngay lập tức sau đó nhanh chóng chuyển thế đầu thai.

Bà ta vẫn muốn làm mẹ của Diêu Minh Viễn.

Lần này, bà ta chắc chắn sẽ làm một người mẹ khác hoàn toàn.

Một người mẹ kiên quyết sẽ không để con trai cảm giác chỉ cần bà ta vừa lại gần là chỉ có áp lực.

Cuối cùng, vào một đêm đông lạnh giá nào đó, Hoàng Yến khó khăn bước ra khỏi căn nhà trọ, bà ta dự cảm được mình sắp chết rồi.

Nhưng trước khi chết, bà ta vẫn muốn gặp mặt con trai một lần, vì thế bà ta mới kéo lê cơ thể đau đớn nhức nhối của mình bước từng bước về phía nghĩa trang vùng ngoại ô.

Lúc đi đến dưới chân núi là bà ta không thể nào chống đỡ được nữa, cuối cùng ngã vật trên đường.

Hoàng Yến nhìn bông tuyết bay phấp phới với ánh mắt hoang mang.

Dường như bà ta lại một lần nữa được nhìn thấy đứa con trai tập tễnh học đi, trên gương mặt nở nụ cười tươi tắn, đang lảo đảo đi về phía bà ta.

Miệng thì gọi mẹ...

Mẹ...

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa đột ngột đánh thức Hoàng Yến đang ngủ say, bà lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

"Mẹ ơi? Sao mẹ vẫn chưa dậy, mẹ thấy khó chịu trong người sao?"

Ngoài cửa vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, giọng nói này đã từng xuất hiện hàng vạn hàng nghìn lần trong giấc mơ của Hoàng Yến.

Diêu Minh Viễn nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên phòng khách, đã chín rưỡi sáng rồi mà mẹ vẫn chưa dậy.

Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, hôm nay cậu ta ngủ hơi quá giờ, đến chín giờ cũng mới thức dậy.

Cậu ta tưởng rằng ra ngoài sẽ phải đối diện với lời trách mắng của mẹ, kết quả tìm một vòng lại không thấy bóng dáng của bà ta đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận