Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1088: Chạc Cây

.



Chương 1088: Chạc Cây

Chương 1088: Chạc Cây

Ông Thôi vốn đang cúi gằm bản mặt già, mới đầu cũng không nhìn kỹ cho lắm nhưng rất nhanh ông ta đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, bèn vội vàng trừng to mắt nhìn thật cẩn thận về phía bên đó, cũng không biết nghĩ đến gì mà đột nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.

"Còn có thể là gì được nữa, một cái chạc cây mà thôi!"

Một cái chạc cây mà thôi!

Ông Vương nghi ngờ: "Chạc cây á? Tôi cảm thấy không giống, sao trông cứ giống một con..."

"Một con gì? Không phải ông già rồi hoa mắt đấy chứ, chẳng qua chỉ là một chạc cây mà thôi, tôi nói nó là chạc cây thì nó chính là chạc cây, cả đời này chỉ có thể là một chạc cây, hừ!"

Ông Vương cảm thấy câu này của ông Thôi hơi kỳ quái nhưng nghĩ đến hôm nay vốn dĩ tâm trạng của đối phương không tốt vì thế cũng nói thuận theo ông ta.

"Ông nói không sai, là chạc cây, cho dù thiên vương lão tử có đến cũng chỉ là một chạc cây! Thế là được rồi chứ?"

Ông Thôi nghe xong bèn liếc mắt nhìn về phía bên kia với vẻ tràn ngập ác ý, thấy cơ thể màu đen kia đã sớm không còn bóng dáng đâu là lập tức bật cười ha ha.

Tâm trạng vốn đang buồn bực lập tức tốt hơn không ít, nếu mình đã không thoải mái vậy tại sao ông ta phải để người khác thoải mái chứ? Theo lý mà nói thì mọi người phải cùng nhau khó chịu chung mới đúng!"

Thật ra, ông Thôi hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc cái thứ trong sông kia là gì, nhưng từ nhỏ ông ta đã trưởng thành trong thôn, cũng đã từng nghe qua một vài lời đồn miệng, biết quỷ quái thành tinh ở trong núi rừng đều cần phải tìm người thảo phong.

Nhưng có bằng lòng phong hay không cũng phải xem tâm trạng của mình, bây giờ tâm trạng của mình không tốt nên không muốn phong!

Quản đó là cái thứ gì làm gì, chỉ cần ông ta không bằng lòng vậy cái thứ kia cũng đừng hòng được tiến thêm một bước!

Tâm trạng của ông Thôi đã thoải mái, vừa đi vừa nói chuyện với ông Vương, rất nhanh đã biến mất trong núi, nhưng tâm trạng của hắc giao thì lại khác.

Một câu nói của ông Thôi đã trực tiếp hủy hoại đạo hạnh nghìn năm của nó trong phút chốc, vốn chỉ cần nói một câu nó giống rồng là mình có thể vượt qua cửa ải thứ hai này, sau đó một đường theo ven sông để ra biển, hóa thành rồng.

Nhưng một câu "cái chạc cây" của ông Thôi lại khiến toàn bộ công sức của nó đổ sông đổ bể.

Cho dù là ai cũng không có khả năng không oán hận, huống chi còn là hắc giao da tróc thịt bong, cả người toàn là vết thương.

Lúc này, nó căm phẫn và bất lực vô cùng.

Ngọn núi này liên tiếp mưa lớn trong ba ngày ba đem, thi thoảng trong núi lại truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào.

Hắc giao tu luyện từ đại xà mà thành, xà vốn đã cực kỳ thù dai, mà trong lời nói của ông Thôi với ông Vương lại tràn ngập ác ý, cố tình nói nó thành chạc cây, vẻ mặt và thái độ khi ấy đều được nó ghi nhớ sâu trong lòng.

Hắc giao đã mở linh trí từ lâu, hiển nhiên có thể nghe hiểu được ý của hai người kia cho nên nó mới càng thêm thù hận.

Đợi nó cuối cùng cũng dưỡng thương xong, chuyện đầu tiên chính là xuống núi đòi mạng hai người kia.

Vệ Miên mới nhìn đến đây lại đột nhiên cảm giác được một luồng lực vô hình truyền tới, thiên nhãn bị cưỡng chế đóng lại.

Cô nhắm mắt, cơ thể không nhịn được mà lảo đảo, cũng may khắp nơi đều là bóng tối nên cũng không có người nào phát hiện ra lúc này hai mắt cô đã đỏ hoe, trong tròng mắt còn phủ đầy tơ máu.

Vệ Miên nhân lúc mấy người Sở Chính đang tập trung lực chú ý lên người con hắc long mà vận chuyển công pháp một vòng trong cơ thể, lúc này đang ở trong núi, hơn nữa hắc long đang xúc động nên cũng không để ý đến được.

Vệ Miên khống chế linh lực liếc mắt nhìn khu vực quanh đây một lượt thì loại cảm giác đau âm ỉ kia mới biến mất.

Sau khi mở mắt ra một lần nữa, cô cũng không dám tiếp tục sử dụng thiên nhãn nữa.

Dù sao hắc giao cũng không giống người bình thường, dùng thiên nhãn quan sát quá khứ của nó chắc chắn sẽ tiêu hao nhiều hơn đối với người bình thường, cho nên có thể biết được đại khái đầu đuôi ngọn ngành của sự việc là được.

"Mi vì thảo phong thất bại cho nên mới trả thù hai người kia, đúng không?"

Hắc giao oán hận và tức tối nghe được lời này bèn ngẩng phắt đầu lên, đôi con ngươi dựng thẳng nhìn chằm chằm vào Vệ Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận