Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 869: Con Trai Hiếu Thuận Mẹ

.



Chương 869: Con Trai Hiếu Thuận Mẹ

Chương 869: Con Trai Hiếu Thuận Mẹ

Vệ Miên cũng đi theo những người xem náo nhiệt vào trong phòng nhìn bà cụ kia, xét từ mệnh cung của bà ta thì người này cùng lắm chỉ có thể sống đến bảy mươi tuổi thôi.

Nhưng bây giờ bà ta đã sống đến một trăm linh chín tuổi, vậy ba mươi chín lắm dư ra này là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Kết hợp với tình hình bất thường của Hân Hân ngày hôm qua, đáp án khỏi cần nói cũng biết, đây là trộm tuổi từ trên người người khác mà.

Rất nhanh, lều bạt đám ma đã được dựng lên, rất nhiều người trong thôn đều là tiểu bối của bà cụ, được bà ta nhìn đến lớn cho nên người ở lại giúp đỡ cũng vô cùng nhiều.

Ngay cả mẹ Giang cũng tới giúp.

Hai người Vệ Miên xem náo nhiệt xong mới quay về nhà ăn cơm, trong nhà chỉ còn lại bà ngoại của Giang Dao mà thôi.

"Bà Giang, cháu muốn hỏi một chút, bà có còn nhớ được trong mấy năm nay có những đứa trẻ chưa lớn nào chết yểu không? Ừm, tốt nhất là trong vòng bốn mươi năm ấy."

Vẻ mặt của Vệ Miên tự nhiên giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng bà cụ sống lâu đã thành tinh, bà ta nhìn chằm chằm vào Vệ Miên một lúc sau đó mới hồi tưởng lại với vẻ không được chắc chắn cho lắm.

"Cháu nói như thế... hình như thật sự cũng có không ít đấy."

Bà cụ cầm cái que khều lửa chậm rãi gảy trên mặt đất, cố gắng nhớ lại những người trẻ tuổi đã chết trong mấy năm nay.

"Khoảng năm đến sáu năm trước đi, Tiểu Lượng nhà Nhị Trụ Tử ra ngoài chơi rồi rớt xuống sông, chết đuối."

"Nói ra cũng kỳ quái thật, đứa bé này từ nhỏ đã sợ nước, chưa bao giờ chịu lại gần bên sống, bọn họ đều nói hôm đó thằng bé như bị trúng tà, khăng khăng đòi ra ven sông chơi, không ai khuyên được nó, nhưng đi còn chưa được bao lâu thì người đã chết đuối rồi."

"Làm thím Nhị Trụ của cháu khóc kinh lắm, hai mắt sắp mù cả đi."

"Sớm hơn một chút chắc hẳn là thằng ba nhà Đại Vĩ, cũng phải hơn mười năm rồi, bị một chiếc xe hàng to đâm chết, ở ngay cổng thôn chúng ta thôi, cũng không biết tại làm sao nữa, người bị nghiền dưới bánh xe, chết ngay tại chỗ."

"Còn có Đại Ni nhà Kim Liên, chỉ ngã một cái đã tắt thở ngay tại trận."

Bà cụ nói rồi lại nói, dần dần chính bản thân cũng không nói tiếp được nữa, bàn tay đang cầm cái que khều lửa của bà ta run lên, Giang Dao thấy vậy bèn vội vàng dùng hai tay nắm lấy tay của bà cụ.

"Bà ngoại, bà đừng nói nữa."

Bà ngoại ngập ngừng một lúc lâu, trong đôi mắt đã rưng rưng lệ, rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.

"Nghe con bé nhà cháu nhắc nhở như vậy, bà mới phát hiện ra trong thôn cứ cách khoảng năm đến sáu năm là lại có một đứa trẻ bỏ mạng, đều là mấy đứa rất trẻ, còn có cả em bé nữa! Nhưng nếu nói sớm nhất... có lẽ là thằng năm nhà bà đi."

Nói đến đây, đột nhiên trong mắt bà cụ chảy ra hai hàng nước mắt nóng hổi.

Thằng năm nhà bà ta chính là đứa mà bà ta đã liều mạng để sinh ra, bình thường cũng là đứa hiểu chuyện và hiếu thuận nhất, nhưng lại đột nhiên mất đi như vậy.

Nếu không phải còn có những đứa con khác bên cạnh thì bà cụ thật sự không biết mình còn có thể gắng gượng được không, cho dù không gắng được thì bà cụ cũng phải cưỡng ép mình chống đỡ được.

Bà cụ vẫn còn bốn đứa con khác, cũng không thể để chúng trở thành những đứa trẻ đáng thương không có mẹ được.

Bà cụ lấy khăn tay ra lau nước mắt: "Cháu gái, cháu nói xem, người làm việc ác thật sự có thể gặp báo ứng sao?"

Vệ Miên nhìn tướng mặt của bà cụ mà còn có gì không hiểu nữa, nét mặt của cô vô cùng nghiêm túc: "Bà Giang, bà cứ yên tâm, người làm việc ác chắc chắn sẽ gặp báo ứng, cho dù khi ấy không gặp nhưng đợi khi bà ta xuống địa phủ rồi, Diêm Vương cũng sẽ không cho bà ta được dễ chịu đâu. Những tội ác mà bà ta đã làm có thể giấu được trời, giấu được đất nhưng tuyệt đối không thể giấu được sổ sinh tử."

"Hơn nữa, bà với chú năm nhà bà vẫn còn duyên phận mẹ con một kiếp, đến khi ấy, chú năm sẽ hiếu thuận bà cả kiếp này lẫn kiếp sau."

Bà cụ vừa nghe thế, làm sao còn có thể kiềm chế được nước mắt nữa, lập tức ôm mặt khóc hu hu.

Thằng năm nhà bà cụ, thằng năm còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng hiếu thuận, còn chưa được hưởng phúc gì mà đã mất như thế rồi.

Thiếu niên trẻ yếu ớt vì nhìn thấy sức khỏe của mẹ không ổn mà lén lút tự mang dây thừng và sài đao lên núi bổ củi.

Rõ ràng còn chưa cao đến chạc cây nhưng lại có thể kiếm về được một bó củi đầy ắp, mặt với tay đều bị thương cả nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ với mẹ mình.

"Mẹ ơi, sức khỏe của mẹ không tốt, sau này mấy việc này cứ giao cho con, con trai sẽ hiếu thuận mẹ!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận