Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1058: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 11

.



Chương 1058: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 11

Chương 1058: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 11

Vệ Miên gật đầu, cũng không thuận theo lời nói của cậu ta mà chỉ bảo: "Chỗ này chắc chắn có nhiều muỗi, buổi tối cậu cũng không ngủ ngon được, còn không bằng ngồi thiền, dưỡng đủ tinh thần để ngày mai thi đấu cho tốt."

Lương Hạo Nhiên mấp máy môi, phát hiện ra một tầm nhìn bắn tới từ phía khác, cậu ta chỉ gật nhẹ đầu rồi cùng Trịnh Hạo rời đi.

Vệ Miên nhìn bọn họ đi vào một căn nhà khác cách đó mấy chục mét rồi mới thu hồi tầm nhìn, chỉ là trước khi bước vào sân, cô vẫn quay đầu liếc mắt nhìn ngọn núi rõ ràng vô cùng âm u giữa trời chiều.

Cô dường như nhìn thấy gì đó nhưng hình như cũng không trông thấy gì cả, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt rồi đi vào mảnh sân nhỏ với vẻ mặt như thường.

Bốn nữ sinh tham gia cuộc thi, ngoại trừ Vệ Miên và Chung Diệu Ý mặc váy đỏ kia ra thì hai người còn lại, một người tên là Ô Mạn Mạn khoảng ba mươi tuổi, một người khác tên là Thái Mộ Linh vẻ mặt rất cao ngạo.

Cha của Ôn Mạn Mạn và người Đông Nam Á, mẹ là người Nhật Bản nhưng từ nhỏ bà ta đã trưởng thành ở Hồng Kông nên tiếng Hán nói vô cùng trôi chảy.

Nữ giới trong Đạo môn đều trông không lộ tuổi cho lắm, cho nên Ô Mạn Mạn thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng trên thực tế đã bốn mươi tuổi rồi, dáng người hơi gầy, ăn nói nhỏ nhẹ, khiến người vừa liếc mắt nhìn một cái đã biết đây là một người phụ nữ có tính cách rất dịu dàng rồi.

Thái Mộ Linh lại hoàn toàn tương phản, cô ta là con gái của trưởng lão Thiên Hợp Phái, là một băng sơn mỹ nhân nổi tiếng, đến người cùng môn phái với mình mà cô ta còn chẳng cho nổi một sắc mặt tốt, huống chi là mấy người ngoài như bọn họ.

Trong bốn người, cô ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói được vài câu với Chung Diệu Ý, còn lại hoàn toàn không thèm để ý đến Vệ Miên và Ô Mạn Mạn.

Không để ý cũng tốt thôi, căn nhà này vừa vặn có hai phòng, hai người một phòng, không ai quấy rầy đến ai.

Sau khi sắp xếp hành lý của mình xong, tất cả mọi người đều có thể đến nhà ăn tạm thời để ăn cơm, vẫn là câu nói đó, ăn xong nhất định phải trực tiếp trở về, chứ không được phép đi lung tung trong thôn.

Vệ Miên không có hứng thú đối với việc khiêu chiến quy tắc, huống chi, cô còn cần nghỉ ngơi dưỡng sức cho nên sau khi ăn cơm xong, cô trực tiếp trở về phòng, ngồi thiền trên chiếc giường nhỏ của mình.

Đêm nay Ô Mạn Mạn cũng không định ngủ vì vậy bây giờ cô ta cũng làm động tác giống Vệ Miên, trong căn phòng của hai người rất yên tĩnh.

Mới đầu còn có thể nghe thấy tiếng than thở thi thoảng truyền tới từ căn phòng bên cạnh của Chung Diệu Ý, nhưng cùng với màn đêm càng ngày càng đậm, dần dần cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Vệ Miên cũng không tập trung hết toàn bộ tinh thần vào việc tu luyện cho nên đợi đến tầm nửa đêm, cô lập tức phát hiện ra mình đang bị thứ gì đó chú ý đến.

Hô hấp của cô vẫn như thường, đến ngay cả lông mi cũng không rung lấy một cái nào, không lâu sau, loại cảm giác bị người nhìn trộm kia đã biến mất.

Cảm giác bị rình trộm vừa mới biến mất, cô lập tức mở mắt ra và nghiêng đầu nhìn, hướng về phía tầm nhìn vừa chuyển tới kia.

Trong màn đêm tĩnh lặng, toàn bộ hòn đảo nhỏ đều lặng ngắt, rõ ràng là một đêm vô cùng oi ả nhưng ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có, thật sự khiến người cảm thấy xung quanh tĩnh mạch vô cùng.

Vệ Miên nhíu mày nhưng cô cũng không mở thiên nhãn ra nhìn bên ngoài, tạm thời không biết kẻ tình trộm cô là ai, giờ tùy tiện sử dụng thiên nhãn, lỡ như đối phương phát hiện ra thì rất dễ đánh rắn động cỏ.

Vệ Miên biết sau nửa đêm đã hoàn toàn an toàn, cái thứ đó chắc hẳn sẽ không còn tới nữa nên dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi.

Đợi sau khi cô nhắm mắt rồi, Ô Mạn Mạn đang ngồi thiền ở phía đối diện cũng mở mắt ra, bà ta cũng làm ra động tác giống y như vừa rồi của Vệ Miên, cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Không phải bà ta cảm giác được mình bị nhìn trộm mà là trong nháy mắt đó, đột nhiên cảm giác nguy cơ ập tới khiến cho lông tơ tóc gáy của bà ta đều dựng hết cả lên.

Con người Ô Mạn Mạn này trời sinh có giác quan nhạy bén, dùng lời của người bình thường để nói thì chính là giác quan thứ sáu mạnh, cảm giác của bà ta đối với nguy cơ luôn mạnh hơn người khác rất nhiều lần, cũng chính vì như thế mà dù thực lực không cao thâm đến cỡ nào nhưng vẫn tránh được rất nhiều tai họa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận