Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 300: Con Mồi

.



Chương 300: Con Mồi

Chương 300: Con Mồi

Anh ta cạo hàm răng vàng đã ba ngày chưa chải kia, rút một bộ quần áo nhăn nhún dưới gối đầu ra mặc, lại soi gương chải bộ tóc đã bết thành lọn của mình, sau đó nhấc cặp chân thô và ngắn đi ra ngoài.

Đợi người đi qua rồi, hai cô gái trước quầy tiếp tân đưa mắt nhìn nhau về đều nhìn ra được vẻ ghê tởm cũng chán ghét trong mắt đối phương.

Trương Khải đi trên đường, lần này anh ta vẫn không thay đổi mục tiêu, vẫn muốn tìm một người phụ nữ xinh đẹp biết kiếm tiền.

Ừm, chủ yếu là biết kiếm tiền, còn có xinh đẹp hay không chỉ là thứ yếu, nếu có cả hai cái vậy đương nhiên sẽ càng tốt hơn.

Trương Khải cứ quanh quẩn gần khu vực trung tâm mua sắm Trác Triển và nhanh chóng khóa chặt mục tiêu vào một người phụ nữ mặc trên người toàn hàng hiệu, bước từ trên con Porsche xuống.

Người phụ nữ đó thoạt nhìn chắc hẳn phải hơn ba mươi, có điều, dựa vào nhãn lực đã được luyện trong khoảng thời gian này của Trương Khải thì chắc hẳn người phụ nữ này phải ba mươi mấy, mà còn có khi bốn mươi rồi ấy chứ.

Bây giờ anh ta nôn nóng cần có tiền cho nên đối với độ tuổi của nữ giới có thể nới lỏng một cách thích hợp một chút, huống chi, gương mặt và cơ thể của người phụ nữ này đều được bảo dưỡng không tồi, ôm vào người chắc hẳn cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Sau khi quyết định xong, Trương Khải giở lại mánh cũ và nhanh chóng lấy được vài sợi tóc của người phụ nữ kia.

Trở về khách sạn, anh ta vội vàng khóa chặt cửa phòng lại, lôi tờ giấy đỏ ra rồi bỏ vài sợi tóc kia vào trong đó.

Trương Khải cũng coi như đã hoàn toàn được trải nghiệm sự thần kỳ của cái thứ này rồi, anh ta đã sống đủ những ngày tháng buồn chán, giờ vô cùng mong muốn có thể trở lại loại cuộc sống tiêu tiền thỏa thích, muốn ngủ với người đẹp bất cứ lúc nào như trước đây một cách nhanh nhất có thể.

Cho nên lúc này, anh ta kích động đến mức lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, thậm chí còn vì quá mức hưng phấn mà cả người còn thấp thoáng ngứa ngáy, run rẩy theo.

Cùng với tiếng niệm chú của anh ta càng ngày càng gấp gáp, cơn ngứa ngáy trên người kia dường như cũng càng lúc càng mãnh liệt, đến cuối cùng hình như không phải ngứa mà là đau.

Lúc này, Trương Khải vẫn chưa đọc xong chú ngữ nhưng trong lòng anh ta đã sinh ra một loại cảm giác không ổn, cứ như có thứ gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát vậy.

Đợi anh ta đọc chú ngữ xong, đột nhiên cảm thấy cả người đau kinh khủng khiếp.

"Á!"

Trương Khải rên một tiếng, sau đó ngã khuỵu xuống thảm trải sàn.

Chỉ thấy sắc mặt của anh ta đỏ ke, gân xanh trên trán gồ lên thật cao, hai con mắt cũng lồi cả ra, trong mắt toàn là tơ máu.

Cả người trông như đang phải chịu đựng một cơn đau đớn to lớn.

Có điều, vài phút sau, Trương Khải như vừa mới được vớt từ dưới hồ nước lên, cả người đều ướt sũng.

Cơn đau đớn này đã duy trì suốt ba tiếng đồng hồ, anh ta như bị một chiếc xe tải cán qua cán lại, đau đến mức ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.

Sau đó Trương Khải còn đau đến mức trực tiếp ngất xỉu.

Đợi khi anh ta tỉnh lại thì bên ngoài trời vẫn tối đen, xung quanh cũng không có một chút âm thanh nào hết, không biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Trương Khải cử động cơ thể, hình như cơn đau đó đã biến mất rồi, lúc này anh ta mới thở dài một tiếng, cuối cùng cũng có lòng dạ suy nghĩ xem rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao.

Vừa rồi trình tự thi triển thuật pháp của anh ta đều không có vấn đề gì cả, tờ giấy đỏ kia cũng được cha anh ta lấy ra nên chắc chắn cũng sẽ không có vấn đề gì hết, còn cả sợi tóc kia nữa, cũng chính tay anh ta đã bứt nên lại càng không có vấn đề hơn.

Vậy thứ duy nhất có khả năng có vấn đề chính là thủ pháp mà con đàn bà lúc trước đó đã làm với anh ta, Trương Khải thầm cắn răng, không ngờ con nhãi đó thật sự có bản lĩnh.

Không biết có phải cái tính hay quên của con người đều nặng đến như vậy hay không, mà sau khi cơn đau qua đi, Trương Khải đã hoàn toàn quên hết sạch cảm giác vừa rồi thế nào, chỉ nhớ nó rất đau nhưng hoàn toàn đã quên mất nó đau đến cỡ nào.

Thậm chí anh ta còn ôm suy nghĩ may mắn, có phải có một bước nào đó mình làm không đúng không, nếu thử lại một lần nữa chắc là có khả năng sẽ thành công chăng?

Bạn cần đăng nhập để bình luận