Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1032: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Thóc

.



Chương 1032: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Thóc

Chương 1032: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Thóc

Tiền tài bất nghĩa không thuộc về mình vốn đã không nên lấy, huống chi lại còn đẩy thi thể đi.

Nếu sau khi Đồng Siêu Cường lấy sợi dây chuyền đi mà không quên báo cảnh sát, tuy rằng sẽ mang tới độ khó cho cuộc điều tra của cảnh sát nhưng căn cứ theo DNA của thi thể nữ vẫn có thể xác định được thân phận của cô ta, cũng không đến mức khiến hung thủ tiêu dao tại ngoại quá lâu.

Như vậy, oán hận của thi thể nữ cũng sẽ không sâu đến như vậy, nhưng anh ta lại chọn giấu hết đi.

"Tôi không cứu được anh!"

Đồng Siêu Cường vừa nghe vậy, trong lòng lại càng hoảng loạn hơn, chỉ cảm thấy mình đã sắp chết luôn rồi, nghĩ đến thi thể nữ kia bị người chém đứt tứ chi, bây giờ tứ chi của anh ta đã trở nên lạnh đến bất thường, cứ như không phải của mình vậy.

Liệu rằng có một ngày nào đó trong tương lai, cánh tay và chân của anh ta đều lạnh như băng rồi đột nhiên rụng khỏi cơ thể, cũng biến thành bộ dáng của thi thể nữ kia không?

Đồng Siêu Cường càng nghĩ lại càng sợ hãi.

"Phịch" một tiếng, anh ta vì hành động quá mạnh mà lập tức ngã xuống khỏi xe lăn, tay chân đều không cử động được mà chỉ có thể phủ phục dưới đất, cố gắng lết về phía Vệ Miên, trên gương mặt là nước mắt nước mũi tèm nhèm, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

"Đại sư, cầu xin cô, đại sư... tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ trả sợi dây chuyền đó về, tôi sẽ trả về, có được không. Tôi không cần nữa hu hu hu, sau này tôi sẽ không tham lam nữa, tôi thật sự đã biết lỗi rồi hu hu..."

Dương Tuyết Phong nhìn bộ dáng của bạn thuở nhỏ mà trong lòng cũng khó chịu, có thế nào anh ta cũng không ngờ được căn bệnh lạ trên người Đồng Siêu Cường lại tới như vậy.

Nếu là anh ta, khi ấy nhìn thấy sợi dây chuyền vàng chắc chắn cũng sẽ động lòng, nhưng động lòng vẫn hoàn động lòng, chứ sẽ không vô lương tâm đẩy thi thể về sông.

Rõ ràng nhìn thấy đối phương đã bị chặt đứt tứ chi, biết hung thủ tàn nhẫn đến cực điểm, người kia giết đã đáng thương lắm rồi, nhưng không nghĩ đến việc nhanh chóng báo án mà lại che giấu nó, thế này có khác gì với tên hung thủ kia đâu?

Nhìn bộ dáng chật vật này của Đồng Siêu Cường, Dương Tuyết Phong thở dài một hơi, nói với giọng điệu cầu khẩn: "Đại sư, cô cứu cậu ta với, người anh em này của tôi thật sự đã biết sai rồi, chỉ cần có thể giải quyết được chuyện này, chúng tôi sẽ đích thân đến đồn cảnh sát báo án, đợi vụ án được phá rồi chúng tôi sẽ gom tiền mời người đến làm pháp sự cho thi thể nữ kia, cô xem thế này có được không?"

Vệ Miên cúi mắt nghĩ ngợi, không lâu sau đã lại nâng mắt lên nhìn về phía hai người kia.

"Các anh phải báo án trước, đợi đồn cảnh sát xác định được thân phận của nữ giới thông qua sợi dây chuyền rồi mang sinh thần bát tự của cô ta qua đây, tôi sẽ thôi diễn ra vị trí mà thi thể nữ đang ở."

Về phần cảnh sát có thể tin tưởng lời nói của bọn họ hay không, đó cũng không phải chuyện mà Vệ Miên có thể quản được.

"Sau khi hóa giải oán hận của thi thể nữ, hiển nhiên tình trạng trên người bạn anh sẽ biến mất."

Đây là sự trừng phạt của thi thể nữ đối với việc Đồng Siêu Cường đã ăn trộm tài vật trên người mình, Vệ Miên không nhìn thấy người nên chỉ có thể kêu bọn họ thử làm như thế trước, nếu đến khi ấy vẫn không có cách nào giải quyết được cũng chỉ đành đợi gặp được quỷ hồn, sau đó tìm cô ta để đàm phán cũng không muộn.

Âm khí trên người Đồng Siêu Cường hoàn toàn bị dính ở bên sông từ hôm đó, không biết có phải chấp niệm của thi thể nữ đủ mạnh hay không, cho dù cô ta không ở bên cạnh Đồng Siêu Cường nhưng vẫn có thể khiến tay chân của anh ta lạnh toát.

Chẳng qua, Vệ Miên vẫn nhắc nhở hai người này một tiếng: "Đồng tiên sinh, tình trạng trên người anh cùng lắm cũng chỉ có thể kiên trì được ba ngày, sau ba ngày, nếu vẫn không hóa giải vậy tứ chi của anh sẽ giống như thi thể nữ kia, rụng khỏi cơ thể như bị người chặt đứt, đến khi ấy, thật sự không còn ai có thể cứu được anh đâu."

Đồng Siêu Cường vừa nghe là cả người đã lập tức xụi lơ, bây giờ anh ta thật sự vô cùng hối hận tại sao lúc trước mình lại tham món lời này như vậy.

Sợi dây chuyền tổng cộng chỉ đáng giá hơn ba vạn tệ thôi, nhưng chỉ riêng chi phí anh ta đến bệnh viện kiểm tra đã đắt ngang sợi dây chuyền rồi, huống chi còn phải chịu tội lớn như vậy nữa.

Anh ta đúng là trộm gà không thành còn mất nắm thóc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận