Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1019: Quỳ Xuống

.



Chương 1019: Quỳ Xuống

Chương 1019: Quỳ Xuống

Cũng may mà không nợ nhiều, chỉ ba năm đã trả hết, hai năm sau này trên cơ bản có thể tích góp được tiền.

Nếu cần đến hai mươi vạn để chữa bệnh, dưới tình huống tiền tiết kiệm không đủ, có khả năng sẽ phải bán căn nhà trước, chỉ là không biết vợ có đồng ý hay không thôi.

Vương Mãnh mang trái tim thấp thỏm về nhà.

Anh ta nói lại thông tin mình bị bệnh cho vợ nghe, thế nhưng cô vợ hoàn toàn không tin.

Thẳng cho đến khi cô ả nhìn thấy báo cáo khám bệnh.

Vợ Vương Mãnh nhíu chặt mày lại, cô ả không hề chần chừ một giây nào hết mà đáp luôn: 'Không có tiền!"

Nói xong, cô ả trực tiếp ném báo cáo kiểm tra lên giường rồi ra ngoài đánh mạt chược.

Vương Mãnh đứng tại chỗ mất một lúc rất lâu mới nhích được một bước chân, anh ta với vợ đã chung sống được mấy năm rồi, thông qua một vài hành động và thái độ cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của cô ả.

Cô ả không muốn chấp nhận và cũng không bằng lòng lấy tiền ra cho anh ta chữa bệnh.

Vương Mãnh nghĩ mình đã mắc căn bệnh nghiêm trọng như thế, có khả năng phải đến mức bán cả nhà, vợ tìm phải một người chồng như vậy thật sự số cũng quá khổ rồi.

Nhưng anh ta có thể đảm bảo sẽ liều mạng làm việc sau khi chữa khỏi bệnh, sớm ngày kiếm lại được hai mươi vạn đó.

Thậm chí, anh ta còn nghĩ, vợ chỉ nhất thời không chấp nhận được nên mới cố tình nói lời tàn nhẫn mà thôi.

Vương Mãnh lên mạng đặt lịch hẹn với bác sĩ chuyên gia của bệnh viện tuyến trên dựa theo lời mà bác sĩ nói, kết luận đưa ra giống y như ở bệnh viện trước đó.

Đều kiến nghị anh ta cắt bỏ một quả thận sau đó tiếp tục quan sát thêm, về phần sau này sẽ thế nào cũng không ai có thể đảm bảo được.

Sau khi Vương Mãnh xác nhận kết quả điều tra cũng thuận tiện đặt lịch hẹn phẫu thuật với bác sĩ, loại u này vẫn đang không ngừng phát triển, có thể nhanh chóng làm phẫu thuật thì nên làm nhanh hết mức có thể.

Anh ta nghĩ cô vợ cứng mềm đều không ăn ở nhà, bèn hẹn thời gian đến mười ngày sau.

Trong mười ngày này, anh ta sẽ thuyết phục vợ đồng ý lấy tiền ra cho mình phẫu thuật, chắc là đủ... đi?

Thế nhưng mười ngày trôi qua, đến cái ngày Vương Mãnh làm phẫu thuật rồi mà anh ta vẫn không cầm được tiền.

Bà vợ vì không đồng ý mà sau đó còn trực tiếp chạy về nhà mẹ đẻ.

Vương Mãnh không còn cách nào khác chỉ đành kể với cha mẹ vợ về chuyện này, hai người lại nói con gái trời sinh đã bướng bỉnh cáu gắt, bọn họ cũng không chắc chắn có thể khuyên nhủ thành công.

Biết rõ hy vọng sống ở ngay trước mặt nhưng anh ta lại vì không có tiền mà không nắm bắt được nó.

Lần đầu tiên Vương Mãnh cảm giác được tuyệt vọng là như thế nào.

Lần trước tuyệt vọng như vậy vẫn là khi cha mẹ qua đời.

Không phải anh ta chưa từng nghĩ đến mấy người thân của nhà họ Vương kia nhưng người ta đúng là người thân thật, không có lý nào bên cạnh anh ta có nhà có xe mà lại phải tìm tới người thân để mượn tiền khám bệnh cả.

Hơn nữa, trong quá trình trưởng thành của anh ta, người thân đã giúp đỡ rất nhiều, không có đạo lý kêu người ta phải giúp mình mãi mãi.

Nhà cửa đều là đứng tên của hai vợ chồng, xe cũng đứng tên vợ, cho dù muốn bán cái nào cũng không có khả năng hoàn thành một mình được.

Anh ta năm lần bảy lượt tìm đến nhà cha vợ, sau đó thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt vợ.

Vương Mãnh muốn xong, cha mẹ anh ta liều mạng bảo vệ anh ta không phải để anh ta chết khi còn rất trẻ như vậy, cứ hễ còn có một tia hy vọng thì anh ta đều muốn thử.

Anh ta quỳ trước mặt vợ mà khóc không ngừng, nhiều lần đảm bảo sau này chắc chắn sẽ kiếm lại khoản tiền đó, đảm bảo mình sẽ cho cô ả được một cuộc sống tốt.

Vương Mãnh quỳ như thế hết hai ngày ròng rã, mới đầu cha mẹ vợ cứ để anh ta quỳ như vậy và khuyên nhủ vài câu mang tính tượng trưng, đều là không đau không ngứa.

Thế nhưng mụ vợ vẫn không đồng ý.

Thấy Vương Mãnh mãi vẫn không chịu đứng dậy, hai vợ chồng già cũng dứt khoát mặc kệ luôn.

Sau đó vẫn là bà nội của vợ biết được tin này, bà cụ từ quê lên đây cũng quỳ phịch một tiếng chung với Vương Mãnh, còn vả bôm bốp vào mặt mình.

"Là tôi không biết dạy con, Mãnh Tử, bà nội không có mặt mũi nào nhìn cháu, đều tại bà cả!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận