Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 108: Đồ Của Người Chết

.



Chương 108: Đồ Của Người Chết

Chương 108: Đồ Của Người Chết

Vừa nghĩ đến người phụ nữ đuổi giết mình trong mơ mỗi tối kia chính là cái thứ không thể nhìn thấy này là da gà da vịt trên cánh tay của cô ta đều nổi hết lên.

Không nhìn thấy, ngoại trừ ma quỷ ra thì còn có thể là gì được nữa?

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không mà cô ta cứ cảm thấy trước mặt Vệ Miên hình như có một cục đen sì sì, còn biết cử động nữa!

Khổng Giai Ngọc không nhịn được mà run rẩy.

Vệ Miên đang định hỏi cô ta về lai lịch của đôi giày kia thì đột nhiên cảm thấy mi tâm đau nhức.

Trước mắt lại xuất hiện hình ảnh lạ lẫm.

Trong hình ảnh là linh đường, một đôi vợ chồng trung niên đang khóc đến xé gan xé ruột.

Đó chính là cha mẹ của Uông Đan.

Không lâu sau có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo màu đen đi vào, anh ta đi vào linh đường bái lạy một phen trước, sau đó mới đi đến bên cạnh đôi vợ chồng trung niên kia, cúi người trước hai người họ.

Vệ Miên không nhìn ra được bọn họ đã nói gì nhưng đôi vợ chồng trung niên kia nhìn thấy anh ta hình như còn đau lòng hơn.

Không lâu sau, người đàn ông trẻ tuổi rời đi với đôi mắt đỏ hoe.

Tầm nhìn của Vệ Miên vẫn luôn đi theo anh ta đến một căn phòng trọ.

Từ bức ảnh đặt trên bàn, cô có thể nhìn ra được người này chính là bạn trai của Uông Đan, trước đây hai người họ sống ở chỗ này.

Vệ Miên nhìn thấy người đàn ông ôm mặt khóc một lúc, sau đó mới bắt đầu thu dọn đồ đạc của Uông Đan.

Chỉ giữ lại những thứ mà Uông Đan tặng cho mình.

Về phàn đôi giày kia cũng được anh ta đặt chung với những món đồ khác.

Mấy món đồ này, anh ta dùng chuyển phát nhanh gửi về nhà cha mẹ của Uông Đan.

Lúc chuyển nhà còn có mấy người đàn ông khác cùng nhau tới đây, nhìn bộ dáng thân quen của bọn họ, Vệ Miên đoán ra được đó đều là bạn bè của anh ta.

Lúc một người đàn ông mặt chữ quốc trong số đó ôm cái thùng đi ra hành lang vừa vặn vấp vào thềm cửa, chiếc thùng bay ra ngoài, đồ đạc bên trong lập tức văng tung tóe.

Cũng may mà cái thùng này đều là giày, mấy người khác nhìn thấy định giúp nhưng người đàn ông mặt chữ quốc lại vừa cười vừa từ chối, kêu bọn họ tiếp tục lên lầu dọn, để anh ta tự xử lý là được.

Cũng chính vào thời điểm đó, người đàn ông mặt chữ quốc nhìn thấy đôi giày cao gót Saint Laurent kia. ...

Người đàn ông mặt chữ quốc tên là Mục Học Nghĩa, là bạn từ nhỏ của bạn trai Uông Đan.

Theo lý mà nói thì với mức tiêu xài của anh ta chưa bao giờ từng thấy hàng thật mới đúng, phần lớn đều chỉ toàn thấy hàng nhái trên thị trường.

Nhưng một khoảng thời gian trước, nữ lãnh đạo của Mục Học Nghĩa mới mua một đôi giày cùng kiểu, hồi đó quầy chuyên doanh không có hàng nên cô ta phải đặt mua, lúc hàng tới chưa được bao lâu, cô ta còn phái Mục Học Nghĩa đi lấy hàng giúp.

Cũng chính vì như thế nên anh ta đã nhìn thấy hàng thật chân chính.

Nhớ khi ấy, anh ta còn đặc biệt xin lãnh đạo chỉ dạy làm thế nào để phân biệt được hàng thật và hàng nhái.

Nữ lãnh đạo đang nhàn rỗi mới chỉ cho anh ta vài chỗ.

Lúc ấy, Mục Học Nghĩa chỉ muốn thử xem có chuẩn hay không, xem mấy chỗ đó trên hàng nhái trông như thế nào.

Nhưng không ngờ sau khi xem một lượt, anh ta phát hiện ra nó giống y như đúc với đôi giày hàng thật của nữ lãnh đạo hôm đó.

Anh ta biết giá bán của đôi giày này và cũng biết luôn điểm đến của mấy thứ này.

Nghĩ đến cha mẹ của Uông Đan chắc chắn chưa từng trải sự đời gì đâu.

Anh ta ngẩng đầu thấy xung quanh không có người, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ tham lam.

Anh ta nhìn cỡ đôi giày đó, là ba mươi bảy, gần như có thể tính là cỡ giày dễ bán nhất!

Sau khi giúp vận chuyển xong hết toàn bộ đồ, Mục Học Nghĩa lái xe về nhà, đôi giày cao gót Saint Laurent kia lặng lẽ nằm trong cốp sau xe của anh ta.

Cách ngày, anh ta mang đôi giày đó đích thân đến quầy chuyên doanh, sau khi có được lời xác nhận của nhân viên bán hàng, trên gương mặt anh ta lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Khoảng vài ngày sau, Mục Học Nghĩa tham gia một buổi tiệc sinh nhật và tặng đôi giày này cho Khổng Giai Ngọc – người mà anh ta vẫn đang theo đuổi?

Vệ Miên nhìn đến đây cũng đã hiểu đầu đuôi ngọn ngành sự việc rồi.

Cô thu hồi thiên nhãn, trông thấy Khổng Giai Ngọc vẫn đang vẻ mặt hoang mang bèn chỉ vào đôi giày cao gót nằm trên giá để giày kia và hỏi: "Đôi giày này là người khác tặng cho cô đúng không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận