Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 633: Lên kế hoạch đi du lịch

.



Chương 633: Lên kế hoạch đi du lịch

Chương 633: Lên kế hoạch đi du lịch

"Mau tìm thứ gì đó bịt vết thương lại cho thằng nhỏ đi, chú xem nó còn thở không, gọi điện cho xe cấp cứu ngay! Biết đâu còn cứu được!"

"Xe cấp cứu? À đúng, xe cấp cứu!"

Lương Quân cúp máy cái "cạch" rồi lập tức gọi điện cho xe cấp cứu, sau khi báo địa chỉ nhà và biết được có khả năng phải mười lăm phút nữa xe mới có thể qua đây, kêu anh ta lát nữa chuẩn bị mở cửa.

Lương Quân chỉ cảm thấy mười lăm phút thật sự quá dài, bây giờ thậm chí chỉ một phút thôi đã có thể lấy mạng con trai của anh ta rồi.

Anh ta liếc mắt nhìn quanh căn phòng một lượt rồi tìm được một chiếc khăn sạch sẽ, bó quanh cổ tay vẫn đang chảy máu của Lương Hạo Nhiên. Cũng không biết anh ta lấy đâu ra sức lực vậy mà lại bế được cả người cậu ta lên.

Tuy rằng Lương Quân làm kinh doanh vật liệu xây dựng, bình thường thi thoảng cũng sẽ qua công trường giúp đỡ nhưng anh ta quanh năm sống an nhàn sung sướng, chỗ cần dùng sức rất là ít.

Mà Lương Hạo Nhiên lại là một cậu trai hai mươi mấy tuổi, cao tận một mét tám mươi lăm, tuy rằng vì bệnh tật mà gầy gò và trắng bệch hơn các bạn bè đồng trang lứa một chút nhưng vẫn nặng khoảng bảy mươi cân.

Lương Quân bế người đi xuống lầu một cách khó khăn, người giúp việc nghe thấy động tĩnh bèn chạy qua xem, vừa trông thấy sắc mặt trắng bệch của Lương Hạo Nhiên là ngay lập tức hiểu ra gì đó, cô ta vội vàng giúp mở cửa, sau đó đi theo xuống lầu, cùng tới bệnh viện.

Lương Quân lái xe một đường phi như bay, cũng may mà khoảng thời gian này không phải giờ cao điểm, xe cộ trên đường không tính là nhiều. Dọc theo đường đi anh ta vượt đèn đỏ liên tục, chỉ mất khoảng mười phút đã đến bệnh viện trực thuộc đại học Y gần nhất.

Trải qua một phen cấp cứu, bác sĩ nói cũng may mà đưa đến bệnh viện kịp thời nên mạng của Lương Hạo Nhiên mới giữ lại được.

Sau khi biết được tin tức này, cuối cùng Lương Quân mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Anh ta lập tức ngồi thừ người trên hành lang của bệnh viện, chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực nữa, hai cánh tay vô cùng nhức nhối vì ban nãy đã dùng sức quá độ, giờ muốn nhấc lên cũng tốn sức.

Trước đó hoàn toàn dựa vào một hơi thở để chống đỡ, bây giờ hơi thở này đã trút hết, cơn mệt mỏi lập tức đổ ập tới.

Xác nhận cái mạng của Lương Hạo Nhiên đã được bảo vệ, bây giờ trong đầu Lương Quân chỉ còn lại một chuyện, đó là anh ta phải tìm được vị đại sư kia!

Trước đó Vệ Miên đã nói muốn ra ngoài du lịch, xác định sinh viên được nghỉ đều sẽ đi chơi cho nên cô mới phải lên kế hoạch du lịch.

Lúc này vừa vặn đang là tháng bảy nóng nhất trong năm, nếu đi về phía Nam sẽ càng nóng hơn, vì vậy cô quyết định sẽ đến mấy khu vực phương Bắc.

Sau khi biết được quyết định này của cô, Phùng Tĩnh ngay lập tức ngỏ lời mời với cô.

"Tới Hắc tỉnh đi, phải biết rằng Hắc tỉnh bọn tớ chính là tỉnh giáp phía Bắc nhất trong cả nước, cũng là tỉnh lạnh nhất luôn đấy. Bây giờ tuy rằng bên bọn tớ cũng đang là mùa hè nhưng mát mẻ hơn miền Nam nhiều!"

"Hơn nữa, bên bọn tớ còn có cực kỳ nhiều đồ ăn ngon, cậu tới đây đi, tớ sẽ mời cậu ăn hết một lượt luôn, đảm bảo sẽ khiến cậu không muốn quay về nữa."

"Không phải cậu thích núi sao, bên bọn họ cái gì cũng không có nhiều, chỉ có núi nhiều người ít thôi, tới đây đảm bảo cậu sẽ không hối hận đâu!"

Phùng Tĩnh nói như cái máy khâu không ngừng, ca ngợi quê hương mình ba trăm sáu mươi độ không góc chết một phen, ý đồ muốn khiến Vệ Miên động lòng.

Mà Vệ Miên quả thật cũng hơi động lòng thật, cô tới thế giới này đã được hai năm rồi nhưng những chỗ từng đi qua chỉ đếm được trên đầu ngón tay, từ trước đến nay vẫn luôn muốn được ra ngoài thăm thú.

Trước đây muốn đi đến các nơi để du lịch nhưng phần lớn thời gian đều phải tiêu tốn vào đường đi, còn bây giờ thì lại khác.

Tàu cao tốc, máy bay, tốc độ của cái nào cũng siêu nhanh, vừa đi vừa về hoàn toàn không tốn hết bao nhiêu thời gian.

Huống chi, bây giờ cô còn đang được nghỉ hè nữa, thời gian nhiều đến đòi mạng luôn ấy chứ.

"Được rồi, vậy bây giờ tớ đặt vé luôn, đến khi ấy sẽ báo thời gian với cậu nhé."

Vệ Miên trông như đã bị Phùng Tĩnh đả động, cô nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.

"Yeah!" Phùng Tĩnh nghe thấy Vệ Miên đồng ý lập tức hoan hô reo hò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận