Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1111: Tượng Thần Của Vị Thần Gì Thế

.



Chương 1111: Tượng Thần Của Vị Thần Gì Thế

Chương 1111: Tượng Thần Của Vị Thần Gì Thế

Hai người nhà họ Hoàng đã kinh ngạc đến há hốc mồm rồi, bọn họ không hiểu vốn đang nói về một ngôi mộ mà sao đột nhiên lại biến thành dựng miếu thờ cúng vậy? Sau đó hai người mới chợt phản ứng lại, chỉ sợ, người bên trong ngôi mộ rất khó lường đây.

Vệ Miên nhường lại không gian cho hai bà cháu bàn bạc, có lẽ bản thân bọn họ cũng không quyết định được nên có khả năng còn phải tìm cả những người nhà họ Hoàng khác.

Cô dẫn Trịnh Hạo với Lương Hạo Nhiên ra ngoài đi dạo, thuận tiện cảm nhận mùa thu trong thôn xóm nhỏ.

Lương Hạo Nhiên vẫn còn đang kinh ngạc, đợi ba người đi xa hơn rồi mà cậu ta vẫn còn cảm thấy hơi khó tin.

"Sư phụ, rốt cuộc bên trong ngôi mộ đó là gì vậy?"

Vệ Miên: "Nếu tôi đoán không lầm thì chắc là tượng thần, về phần tại sao tượng thần lại bị chôn ở dưới lòng đất thì khỏi cần nghĩ cũng biết."

"Tượng thần của vị thần gì thế?"

Vệ Miên nhìn về dãy núi đằng xa: "Tôi đoán là thần bảo vệ của ngọn núi này, năm đó chắc hẳn có thể ăn được một chút hương hỏa, chỉ là cùng với người thờ cúng càng ngày càng ít nên thần lực càng lúc càng yếu đi, sau này bị chôn dưới lòng đấy lại càng không nhận được bất cứ sự thờ cúng gì cả, thần lực gần như đã đứt đoạn."

Thế nhưng, Hoàng Nhị Muội đánh bậy đánh bạ cúng tế ở ngôi mộ đó cũng đã thành biến tướng của thờ cúng, một bé gái chẳng hiểu gì cả nhưng lần nào qua đây cũng dập đầu và dọn cỏ, dốt một ít tiền giấy đối với thần mà nói là vô dụng, nhưng cũng đã cung phụng một ít hoa quả và đồ ăn.

Huống chi, Hoàng Nhị Muội còn thường xuyên ngồi trước ngôi mộ để trút bầu tâm sự với vị bên trong kia và chia sẻ niềm vui, đây chính là sự cung phụng chân thành nhất của một đứa trẻ.

"Cũng chính vì có Hoàng Nhị Muội cung phụng mới khiến cho vị thần đã tồn tại trên thế gian nhiều năm nay, hơn nữa, sau khi cô ta rời khỏi chỗ này, năm nào cũng sẽ về đây mấy lần cho nên vô tình vẫn giữ lại được một ít thần lực cuối cùng."

Vệ Miên không biết thần lực này còn có thể duy trì được bao lâu nhưng đối phương thành thần cũng không dễ dàng gì, nếu cô đã phát hiện ra vậy chắc chắn sẽ giúp một phen.

Người nhà họ Hoàng vẫn luôn thờ cúng suốt nhiều năm nay, vị thần kia cũng đang dùng sức mạnh mỏng manh của mình để che chở cho nhà họ Hoàng, bằng không, nhà họ Hoàng đã không có tạo hóa như ngày hôm này rồi.

Vệ Miên đã xem qua phong thủy âm trạch của nhà họ Hoàng, người nhà này một đời bình an, không có tài vận lớn nhưng cũng không có tai họa gì, có điều, sau khi có sự che chở của thần, con cháu nhà họ Hoàng lại giàu có hơn và bình an khỏe mạnh hơn.

Đây là lần đầu tiên Lương Hạo Nhiên nghe được cách nói như thế: "Sư phụ, trên đời này có nhiều thần không?"

Vệ Miên lắc đầu, nhắc đến đây là cô luôn khó tránh khỏi thẫn thờ: "Xã hội hiện đại phát triển nhanh chóng, người có tín ngưỡng càng ngày càng ít, cậu xem, người thờ cúng Thần Tài là nhiều nhất nhưng đại đa số đều là chạy theo xu hướng, chứ trong lòng cũng chưa chắc đã chân thành bao nhiêu."

Người hiện đại coi trọng lợi ích hơn, bằng lòng tin thờ vào vị thần có thể mang tới nhiều lợi ích hơn cho mình, nhưng đợi sau khi phát hiện ra không linh nghiệm đến thế lại có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.

Huống chi, một cuộc vận động lớn vào nhiều năm về trước đã trắng trợn phá hoại các giáo phái, đây cũng là nguyên nhân gốc rễ khiến rất nhiều vị thần biến mất.

Vệ Miên không có kiến giải gì về phương thức quản lý của người nắm quyền, mỗi một triều đại đều có biện pháp kiểm soát văn hóa của triều đại ấy, ví dụ như đốt sách chôn nho ở triều Tần, bãi bộ trăm nhà lại chỉ tôn duy nhất học thuật nho gia của Tây Hán, văn tự ngục ở triều Thanh...

Đều là một mắt xích quan trọng trong lịch sử phát triển, cô cũng không muốn phải bình phẩm đúng sai ở đây.

Chỉ là trong giai đoạn này, phần lớn mấy vị thần này đều biến mất vì không có người thờ phụng, một người có thể gắng gượng ở lại được cũng đã cực kỳ khó khăn rồi.

Ngày hôm sau, trong sân của nhà bà Hoàng có không ít người, mấy người này đều cách An Cát khá gần, còn có người ở xa hơn vẫn chưa về được.

Bà Hoàng đặc biệt mời ba người Vệ Miên ở lại và nói rõ ràng tình hình trong ngôi mộ kia với người nhà họ Hoàng, sau khi trải qua một phen bàn bạc, cuối cùng lại mời Vệ Miên giúp thỉnh thần về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận