Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 895: Tấm Lòng

.



Chương 895: Tấm Lòng

Chương 895: Tấm Lòng

"Bà nhìn cái bà họ Hồ ở tầng ba kia đi, nếu con gái của bà tìm phải một bà mẹ chồng như thế thì cuộc sống còn sống kiểu gì nữa hả? Với tính cách của nó, còn không để người ta bắt nạt nó đến chết hay sao? Đến lúc ấy cũng chỉ có bà đau lòng thôi!"

Bà Vương vừa nghe đã thấy khó chịu: "Trước khi tìm chồng cho nó bộ tôi không nghe ngóng một phen hay sao, nếu tôi biết người ta như thế thì làm sao tôi có thể đồng ý được chứ, tôi cũng không có khả năng giới thiệu một người không thành thật và chín chắn đi?"

Tịnh Bạch cũng là con gái của bà ta, lẽ nào bà ta lại hy vọng con gái sống không tốt chắc? Lão già chết tiệt này, không biết nói chuyện thì có thể câm mồm, ngày nào cũng há mồm ra chọc tức người!

"Lại còn nghe ngóng! Nếu người ta không muốn cho bà biết thì bà còn có thể nghe ra được cái gì hả? Có thể nghe ra được đều là những thứ mà người ta muốn bà biết hết, nếu như không muốn thì bà còn có thể biết cái đếch gì được!"

"Người ta đóng cửa sống cuộc sống của người ta, còn có thể cho người ngoài biết hết mọi chuyện được hay sao? Bà già nhà bà đến từng này tuổi rồi đều sống lên người chó hết à!"

Bà cụ vừa nghe ông ta công kích bản thân là lập tức bùng nổ: "Ông mới sống hết lên người chó ấy!"

Hai người tôi một câu bà một câu, mới đầu rõ ràng đang nói chuyện xem mắt của Vương Tịnh Bạch nhưng cãi rồi lại cãi, cũng không còn nói mỗi chuyện đó nữa mà bắt đầu tính những món nợ nhỏ hồi còn trẻ.

Đến cuối cùng vẫn là ông Vương không cãi lại được bà ta mà tức giận đẩy cửa rời đi.

Ông ta nổi giận đùng đùng ngồi trên tàu điện ngầm đến tiểu khu Kim Đông – nơi mà con gái ở trọ, sau đó đi một đường đến nhà cô ta.

Lúc này, Vương Tịnh Bạch đang ngồi trong nhà uống trà sữa, cô ta nghe thấy tiếng chuông cửa mới vội vàng chạy qua, đợi khi nhìn thấy gương mặt của cha mình thông qua mắt mèo, cô ta không khỏi ngạc nhiên, lập tức mở cửa phòng.

"Bố, sao bố lại tới đây?"

Ông Vương tức thở hổn hển: "Cãi nhau với mẹ con, bị mẹ con đuổi ra khỏi nhà rồi."

Vương Tịnh Bạch vừa nghe vậy là lập tức có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, cô ta vừa đóng cửa vừa nhịn cười.

"Bố ơi, nó nói xem có phải mẹ con đến tuổi mãn kinh rồi không, sao ngày nào cũng nóng tính như vậy nhỉ!"

"Ai mà biết!"

Ông Vương đắp nặn một hình tượng đáng thương bị bà vợ chửi mắng thậm tệ một trận sau đó đuổi ra khỏi nhà cho mình, rất nhanh đã ngồi trên sô pha nói chuyện nhiệt tình với con gái.

Cũng mượn cơ hội này để bày tỏ việc bản thân mình ủng hộ chuyện con gái không muốn kết hôn, đợi khi Vương Tịnh Bạch cảm động khôn xiết thì ông ta mới lấy lá bùa kia từ trong túi ra.

"Không muốn kết hôn thì không kết hôn, bố chỉ hy vọng con có thể bình an thôi, đây là bùa bình an mà bố tìm đại sư để cầu, sau này con phải mang theo bên người đấy nhé, chỉ cần con bình an vậy dù có kết hôn hay không cũng có làm sao đâu."

"Ngày nào mẹ con cũng nói gì mà con kết hôn rồi là nhiệm vụ của bà ta đã hoàn thành, con không cần phải nghe câu này, cũng không biết ai giao cho bà ta cái nhiệm vụ đó, rõ ràng là ngày nào cũng nhàn rỗi quá thì có, sau này cha sẽ tìm ít việc cho bà ta, cho bà ta tức xỉu để bà ta không còn thời gian càm ràm với con mãi nữa."

"Cả đời này bố chỉ có mỗi một đứa con gái là con thôi, bảo bối còn không bì kịp, nên làm sao có thể để con gả đến nhà người ta để chịu thiệt thòi được chứ, chúng ta muốn sống một mình thì sống một mình, bạn trai thích tìm thì tìm, không thích thì đá thôi, đây là thời đại nào rồi."

"Còn nữa, cũng không phải nhà mình không nuôi được con, con gái bố xinh đẹp, công việc cũng tốt, không muốn kết hôn thì không kết hôn thôi!"

Vương Tịnh Bạch là một người theo chủ nghĩa vô thần cực kiên định, vốn cô ta không định nhận lá bùa này đâu nhưng sau khi nghe những lời mà cha nói đó, cô ta lập tức thấy cảm động vô cùng.

Hóa ra trong căn nhà này vẫn còn có người thấu hiểu cô ta, cha của cô ta bằng lòng tôn trọng sự lựa chọn của cô ta, lại càng bằng lòng kiên định đứng về phía cô ta.

Chỉ riêng một điểm này thôi, tất cả những ấm ức mà cô ta đã phải chịu trong khoảng thời gian này đều tan thành mây khói hết, cô ta nhận lấy lá bùa hộ thân mà cha đưa với lòng đầy biết ơn và cảm động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận