Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 256: Mục Tiêu

.



Chương 256: Mục Tiêu

Chương 256: Mục Tiêu

Cô đứng ở tầng một ngẩng đầu nhìn lên trên, dựa theo kết quả thôi diễn vừa rồi thì sinh hồn của Trịnh Hằng đang ở chỗ cách mặt đất cao nhất, cô gọi điện cho Trịnh Hạo một cuộc.

"Đại lão?"

"Anh đang ở đâu?"

Trịnh Hạo vừa nghe vậy đã biết Vệ Miên tới đây tiếp ứng cho mình, anh ta vội vàng đáp: "Tôi với chú hai và chú ba đang ở trong thang máy, còn hai tầng nữa là xuống dưới rồi."

Nói xong, Vệ Miên đã nghe thấy tiếng thang máy mở cửa truyền ra từ trong điện thoại, xem ra đã đến đền tầng một rồi, cô không dám chậm trễ một chút nào mà dựa vào biển hướng dẫn, nhanh chóng tìm được hướng của thang máy.

Nhưng đúng lúc này, Ngọc Cốt Phiến trong túi lại chấn động dữ dội, Vệ Miên ngẩng phắt đầu lên nhìn, cùng lúc đó, cô cũng cảm giác được một luồng lệ khí hung hãn đang không ngừng tiến sát lại gần.

Cô lập tức nhíu chặt mày, quả nhiên sinh hồn của Trịnh Hằng là miếng bánh thơm, vậy mà thứ này lại tìm tới đây nhanh như thế.

Ngọc Cốt Phiến đột ngột chấn động là đang nhắc nhở cô nó đã cảm giác được lệ khí đang không ngừng tiến tới từ bên ngoài, tốc độ tiếp cận khác thường như thế nói cho Vệ Miên biết thứ tới cũng không phải con người.

Cũng may mà cô đã chuẩn bị từ trước, trên người mang không ít lá bùa. Cô tùy tiện đeo balo ra đằng trước rồi nhấc chân chạy về phía thang máy.

"Đại lão!"

Vừa vặn lúc này, nhóm người Trịnh Hạo cũng từ trong thang máy bước ra, Vệ Miên chỉ liếc mắt nhìn một cái đã trông thấy cái bóng trong suốt và hư ảo đứng giữa mấy người họ kia, đó chính là Trịnh Hằng – mục tiêu lần này của bọn họ.

Ngọc Cốt Phiến vẫn còn đang chấn động cảnh báo Vệ Miên, cô sải bước lao nhanh tới trước, một tay tóm lấy cánh tay của Trịnh Hằng, bảo vệ anh ta ở bên cạnh mình.

"Sao vậy?"

Vừa rồi Trịnh Hằng đã nghe kể về quá trình tìm được mình của bọn họ nên cũng biết được là cô gái trẻ có gương mặt tròn ở trước mặt này đã giúp, anh ta đang định cảm ơn thì đột nhiên lại bị tóm tới.

"Cái thứ đó tới rồi."

Vệ Miên lôi bùa phòng ngự cao cấp từ trong túi ra ném vào trong tay Trịnh Hằng, anh ta cũng nhận biết hàng nên lập tức giơ hai tay nhận lấy, nắm thật chắc.

Cũng không biết cái thứ kia là gì mà lệ khí trên người nó quá nặng, cách từ rất xa mà Vệ Miên đã có thể cảm giác được nguy hiểm rồi.

Chỉ là nếu như vậy tốt nhất vẫn đừng nên đánh nhau trong tòa nhà này, cô nghĩ đến khu đất trống mà mình vừa mới đi ngang qua kia, vẫn phải dụ thứ đó qua bên đấy, đến đấy thì cô mới có thể thoải mái thể hiện được.

Trịnh Hạo vốn vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng đã phát hiện ra điểm khác thường, vẻ mặt của hành động của Vệ Miên lúc này khiến cho anh ta cảm thấy, e rằng có chuyện gì đó rất ghê gớm sắp xảy ra.

Tu vi của chú hai Trịnh và chú ba Trịnh cao hơn Trịnh Hạo rất nhiều, lúc này, hai người họ cũng đã cảm giác được luồng khí tức kia, lập tức như lâm đại địch.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trịnh Hạo nhìn xung quanh, hỏi với vẻ hơi bất an.

Không phải đã tìm được anh cả rồi sao, chỉ cần dẫn sinh hồn của anh cả về, để nó dung hợp với cơ thể là anh cả có thể tỉnh lại cơ mà.

Mấy người Vệ Miên không trả lời anh ta mà đồng loạt lôi pháp khí của mình từ trong túi ra.

"Không thể ở đây, mọi người đi theo tôi."

Vệ Miên lại kéo Trịnh Hằng nhanh chóng đi về phía khu đất trống mà mình đã nhìn trúng kia.

Trong lúc hành động, cô còn mở thiên nhãn đã có thể nhìn thấy một đám khí đen còn nặng nề hơn cả màn đêm ở đằng xa, chúng đang nhanh chóng di chuyển về phía bên này.

Tốc độ của thứ đó cực kỳ nhanh đợi khi mấy người bước ra khỏi tòa nhà lớn thì nó đã đến gần.

"Đậu má, đó là cái thứ gì vậy?"

Lúc này, cho dù Trịnh Hằng chưa mở mắt âm dương thì vẫn có thể nhìn thấy đám khí đen đó, đột nhiên anh ta cảm giác được một cơn lạnh lẽo, da gà da vịt trên người đều không nhịn được mà nổi hết lên.

"Qua bên này!"

Bước chân của Vệ Miên không ngừng, kéo sinh hồn của Trịnh Hằng bước nhanh như bay về phía khu đất trông đã nhìn trúng ban nãy.

Sinh hồn cũng là hồn, vì không có cơ thể liên lụy nên đi đường toàn bay, tốc độ còn nhanh hơn cả Vệ Miên, Trịnh Hằng cũng cảm giác được sự nguy hiểm của đám sương mù đen đó nên bàn tay càng nắm chặt lá bùa phòng ngự kia hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận