Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 590: Đổ thạch

.



Chương 590: Đổ thạch

Chương 590: Đổ thạch

"Mà tử liêu lại được khai thác từ lòng sông, bởi vì đã được dòng nước xối rửa suốt mấy năm cho nên phần lớn đều là những viên đá hình tròn hoặc là hình quả trứng được vỏ ngoài bao bọc."

"Cái thứ này có lớn có nhỏ, có vài viên sẽ tính tiền dựa theo kích cỡ, cũng có vài viên tính tiền dựa theo cân, một vài viên cực kỳ nhỏ sẽ tính dựa theo viên."

"Bởi vì bên ngoài tử liêu có một tầng vỏ phong hóa che phủ, không thể nhìn thấy được tình hình bên trong thế nào cho nên người ta phải dựa vào nhãn lực và kinh nghiệm của mình để đoán bên trong tử liêu có phỉ thúy hay không, hoặc là chất lượng cao và thấp của phỉ thúy. Loại hành động này được gọi là đổ thạch."

"Vì cho dù là dùng thiết bị tinh vi nhất cũng không thể phán đoán được chuẩn xác bên trong một viên tử liêu có phỉ thúy hay không, hoặc là chất lượng của phỉ thúy như thế nào, điều này dẫn đến việc giám định chất lượng của nguyên liệu phỉ thúy trở thành một việc hết sức khó khăn, cho nên đại đa số các công ty trang sức đều phải tới chỗ này chọn mua phỉ thúy nguyên thạch."

"Chỉ cần mấy viên phỉ thúy được mở ra kia có chất lượng tạm qua cửa, có công ty trang sức cạnh tranh giá là phần lớn đều sẽ được bán với cái giá hợp lý.

Vệ Miên nghiêm túc lắng nghe, đây là lĩnh vực mà cô chưa bao giờ từng được tiếp xúc, bây giờ nghe được cũng cảm thấy rất tò mò.

"Sở dĩ đổ thạch được gọi là đổ cũng bởi vì không có bất cứ một người nào có thể nắm chắc hoàn toàn một trăm phần trăm, nói viên đá mà mình cắt ra chắc chắn sẽ có phỉ thúy. Ở cái nghề này, có người mua đúng một viên đá đã có thể phát tài ngay trong một đêm, cũng có người mua một viên đá từ các phương diện đều khiến người cảm thấy vô cùng đẹp mắt với giá rất cao, nhưng khi cắt ra lại phát hiện nó trắng xóa, cũng vì thế mà khuynh gia bại sản."

"Cho nên trong cái nghề này vẫn luôn có một câu nói 'một đao nghèo, một đao giàu, một đao xẻ vải bố, một đao ở biệt thự'..."

Trần Đại Bằng biết thực lực của Vệ Miên, một đại sư có năng lực như thế, tố chất tâm lý hiển nhiên cũng khác với người bình thường. Chứ nếu cô thật sự chỉ là một cô gái hai mươi tuổi thì anh ta cũng không dám dẫn người đến cái nơi này.

"Vì giá của phỉ thúy cao ngất ngưởng, hơn nữa mấy năm nay còn càng ngày càng tăng nên mới dẫn đến chuyện vô số người đổ xổ đến đây chỉ để cược một phen. Nếu như may mắn cắt ra được phỉ thúy nguyên thạch hơn trăm vạn thậm chí là nghìn vạn, hơn trăm triệu vậy cả đời này cũng khỏi cần phải làm gì nữa."

Cha của Trần Chí Bình chính là một thành viên trong vô số người đổ thạch ấy, ông ta cũng đã từng cắt ra được một viên phỉ thúy cực phẩm và bán được với giá hơn hai nghìn vạn.

Cũng chính viên đá này đã khiến cho ông ta nổi danh lừng lẫy trong cái nghề này.

Có điều, ông ta cũng hiểu được đạo lý thấy tốt thì thu, dùng khoản tiền mà mình đã kiếm được để mở một cửa hàng tại địa phương, nhập thêm một ít nguyên thạch, phần lớn đều được bán hết, thi thoảng cũng có vài viên đá không có người nào mua thì ông ta sẽ tụ mang ra ngoài chơi.

Nhưng con trai của ông ta – Trần Chí Bình lại không có định lực bằng cha mình bởi vậy mà suốt mấy năm nay, cửa hàng mao liệu của nhà họ Trần càng ngày càng nhỏ, khách khứa ghé thăm cũng dần dần giảm đi, đại đa số đều dựa vào mấy vị khách quen chống đỡ.

Chỉ có điều, lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, cửa hàng của nhà họ Trần có nhỏ đến mức nào đi chăng nữa cũng vẫn có quan hệ và hàng tồn của mình, ngược lại, rất phù hợp cho anh ta dẫn Vệ Miên qua bên đó thăm thú.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa một cửa hàng nằm trong góc phố, vừa rồi lúc đi đường, Vệ Miên đã nghe Trần Đại Bằng nói rất nhiều về kiến thức liên quan đến đổ thạch.

Nhưng Trần Đại Bằng cũng chỉ là một tay mơ, có vài thứ anh ta thật sự cũng không hiểu cho lắm, nói là mua ngọc thạch không cần phải hiểu biết quá nhiều.

Vệ Miên cũng coi như đã hiểu được đại khái, hiện giờ yêu cầu của cô về chất lượng của ngọc thạch không cao, tạm được là đủ rồi.

Đương nhiên, nếu như có thể tốn khá ít tiền mà mua được ngọc thạch có chất lượng tốt hơn vậy đúng là tốt đến không còn gì để nói.

Vào cửa hàng, bên trong có ba người đàn ông trung niên, có một người đang ngồi cắt đá bên cái máy cắt đá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận