Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 214: Không Sao

.



Chương 214: Không Sao

Chương 214: Không Sao

Thẳng cho đến khi người kia hét tên của Khưu Thu ra thì bọn họ mới từ từ giảm âm lượng xuống, đến cuối cùng nghe rõ được nội dung bên trong lại càng lặng ngắt như tờ.

Mấy cô gái đều mang vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ là bạn học hoặc đồng nghiệp của Khưu Thu, đều là những người bình thường có mối quan hệ không tồi với cô ta, cho nên mới đều qua đây giúp trang trí tân phòng.

Nhưng lúc này nghe được một tin tức bùng nổ như thế, mấy người đều cảm thấy hơi bối rối.

Chỉ có em họ Khưu là trong mắt lóe lên ý cười đắc ý, sau đó lại trở về như thường.

Phùng Siêu nghe được nội dung mà người đàn ông hét lên cũng đủ biết sự việc không nhỏ, đây cũng không phải ngày đầu tiên anh ta quen biết Khưu Thu, biết đối phương không có khả năng là người như thế, mà cho dù có thì cũng không liên quan đến người ngoài, hiển nhiên sẽ có Lư Cảnh Xuân tới đánh giá.

Một người làm anh em như Phùng Siêu đương nhiên không thể để người ở đây gây rối được rồi, bằng không, hôn sự đang yên đang lành sẽ bị phá lanh tanh bành mất.

Anh ta đẩy người ra, nhíu mày quát: "Anh câm miệng ngay, đừng ở đây la hét lung tung!"

Tên to xác lại nói với vẻ khoa trương: "Tao la hét lung tung á? Mày có biết con đấy là người thế nào không mà bảo tao la hét lung tung? Lão tử đã ngủ với nó nhiều lần như thế rồi, đến ngay cả chuyện trên mông nó có mấy nốt rồi là tao cũng biết rất rõ ràng nhé, thằng bụi đời nhà mày đừng có ở trước mặt tao giả bộ ngầu lòi! Mày là cái thá gì, chuyện của lão tử không cần mày quản?"

Anh ta nói xong còn định đẩy Phùng Siêu ra để đi vào tân phòng.

Phùng Siêu lập tức chặn ở trước mặt, đẩy người đàn ông này đi, nhưng ai ngờ đột nhiên người đàn ông rút một con dao từ trong túi ra khiến Phùng Siêu kinh hãi.

Đừng thấy tên to xác này đã say bét nhè nhưng lúc này, động tác của anh ta vô cùng nhanh nhẹn, đâm thẳng con dao tới trước ngực Phùng Siêu.

Còn chưa đợi Phùng Siêu kịp tránh thì con dao đó đã đâm về phía anh ta.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, ngay khi con dao đụng vào áo của anh ta thì trong áo chợt lóe lên một đường kim quang, vững vàng chặn một nhát dao này lại.

Cũng đúng vào lúc này, mấy người còn lại trong phòng đã chạy ra ngoài, cùng nhau khống chế tên to xác đang định đâm con dao về phía Phùng Siêu tiếp.

Một phù dâu chạy qua đó, hỏi với vẻ kinh hồn bạt vía: "Anh không sao chứ?"

Phùng Siêu cúi đầu kiểm tra mình: "Không sao."

Ánh mắt của phù dâu liếc qua người anh ta hai vòng, thấy anh ta quả thật không sao mà cũng lấy làm khó hiểu: "Lạ thật đấy, rõ ràng vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta cầm con dao đâm vào ngực anh mà, sức lớn như thế mà lại không việc gì cả?"

Phùng Siêu cũng cảm thấy kỳ quái, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một chuyện như vậy, đột nhiên, anh ta lại nhớ đến lá bùa mà bạn học của Phùng Tĩnh đã tặng sáng nay.

Anh ta lục trong túi áo sơ mi rồi lôi ra nhìn, chỉ thấy lá bùa kia đột ngột bốc cháy.

Một màn này cũng bị phù dâu kia nhìn thấy, cô ta lập tức trợn tròn mắt, muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại ngại ở đây quá đông người, không tiện nói chuyện.

Mắt thấy bên đó lại sắp náo loạn, em họ Khưu bèn gọi điện thoại cho Lư Cảnh Xuân, không bao lâu sau anh ta đã quay trở lại.

Vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy tên to xác có ý đồ hại người khác, trong phòng khách cũng lắp camera, lúc này cứ trực tiếp tống người đến đồn cảnh sát là được.

Phùng Siêu ra quyết định mời mấy người bạn tới đây giúp đỡ quay về, đến cuối cùng, ngoại trừ ba người trong cuộc ra thì cũng chỉ còn mỗi anh ta và em họ Khưu ở lại.

Có điều, Phùng Siêu nhìn thấy tên to xác kia đã ở trong đồn cảnh sát rồi mà vẫn không quên kiêu căng ngạo mạn, phỏng chừng là buổi hôn lễ này cũng khỏi cần tham gia nữa. ...

Tối ngày hôm ấy, Phùng Siêu lại xách một túi đồ ăn đến trường học, hơn nữa còn muốn mời hai người Vệ Miên đi ăn cơm.

Phùng Tĩnh vừa nhìn thái độ này của anh mình là cũng đủ biết lá bùa của Vệ Miên chắc chắn đã giúp anh ta một việc không nhỏ.

Trên bàn cơm, cô ấy nghe Phùng Siêu kể lại quá trình mà lập tức ôm chặt cánh tay của Vệ Miên, hai mắt rưng rưng nước mắt: "Cảm ơn cậu nhé Miên Miên, nếu không nhờ có bùa hộ thân của cậu, hôm nay anh tớ không chết thì cũng phải nằm nghỉ dưỡng mấy tháng. Bác trai và bác gái của tớ cũng chỉ có mỗi một đứa con là anh ấy thôi, đến khi ấy hai bác chắc chắn sẽ đau lòng chết mất!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận