Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 394: Thù Hằn

.



Chương 394: Thù Hằn

Chương 394: Thù Hằn

Mà một người khác lại không có tính cách như vậy, ở phương diện tích cách thì đối phương trầm hơn rất nhiều.

Vị giáo sư già sống đã lâu như thế rồi, nhìn người vẫn rất chuẩn, cho nên cho dù khi đối diện với hai sinh viên ngang cơ nhau ở mọi phương diện, cán cân trong lòng cũng tự nhiên nghiêng về phía Phương Viên.

Sau khi công bố danh sách, rất nhiều người trong lớp đều lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế", hai người đứng đầu kia đều đã biết rõ trong lòng nhưng người thứ ba là Phương Viên này, bọn họ lại có một loại cảm giác nằm ngoài dự liệu nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Mọi người nháo nhào chúc mừng ba người có được suất du học kia, duy chỉ có một nữ sinh ngồi ở hàng cuối cùng là biểu cảm hơi cứng ngắc.

Vị giáo sư già ở trên bục giảng nhìn thấy rất rõ ràng, ông ta cũng sợ xuất hiện loại chuyện như vậy vì thế mới giải thích nguyên nhân lựa chọn ba người này ngay trong lớp học, hơn nữa, còn biểu đạt rằng quyết định này đã thông qua sự đồng thuận nhất trí của lãnh đạo và các giáo sư trong khoa.

Giáo sư nói xong mấy chuyện này lại chú ý đến vẻ mặt của nữ sinh kia, phát hiện ra đối phương đã khôi phục lại như thường, còn tưởng cuối cùng cô ta cũng đã nghĩ thông cho nên mới gật đầu với vẻ khen ngợi.

Nữ sinh kia tên là Viên Thi Thi, chính là hạng thứ tư bám sát nút với Phương Viên trên bảng xếp hạng, thậm chí có hai lần thi cuối kỳ, cô ta còn vượt qua cả Phương Viên.

Cô ta tuyệt đối không thừa nhận những thời điểm khác đều không vượt qua.

Hôm đó, sau khi tiết học kết thúc, Viên Thi Thi một mình trở về phòng ký túc xá, tính cách của cô ta khá cô độc, bình thường toàn hành động một mình.

Lúc này, trong phòng ký túc xá chẳng có ai khác cả, cô ta đặt cặp sách lên mặt bàn sau đó lôi một tấm thẻ gỗ màu đen không biết làm từ vật liệu gì từ trong tủ quần áo ra.

Viên Thi Thi nhìn thẻ gỗ đó với vẻ mặt điên cuồng, miệng lẩm bẩm gì đó.

Vệ Miên dỏng tai lên nghe thật kỹ.

"... Không phải chỉ là có vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao, có tiền thì ghê gớm lắm à, cứ nhất thiết phải giành suất với tao?"

"Rõ ràng thành tích của tao tốt hơn, bình thường biểu hiện cũng tốt hơn nhưng cứ cố tình giáo sư lại nhường suất cho mày, hừ, sau lưng đã cho không ít tiền rồi đúng không? Hay là mày đã ngủ với giáo sư?"

"Muốn ra nước ngoài, cũng không phải nhà mày không có tiền, vậy thì tiêu tiền của nhà mình đi chứ, sao mày cứ nhất thiết phải chạy tới đây cướp với tao, đúng là cái thứ chướng mắt!"

"Còn nói cạnh tranh công bằng cái quái gì, để một con chẳng có cái khỉ gì bằng mình được chọn, thế mà gọi là công bằng à? Bọn chó!"

"Người như thế còn không bằng chết đi, còn không bằng đi chết đi!"

Viên Thi Thi như phát điên, oán khí trên người cô ta càng ngày càng nặng, một lúc lâu sau đột nhiên cô ta dừng lại, sau đó từ từ giơ ngón tay lên môi rồi dùng sức cắn một cái.

Cô ta bôi giọt máu nhỏ từ ngón tay xuống lên thẻ gỗ, sau đó hai tay chắp lại thành hình chữ thập, lẩm bẩm với thẻ gỗ.

Nói ra cũng kỳ quái thật, Viên Thi Thi vừa mới đọc xong chú ngữ thì vết máu trên thẻ bài kia cũng biến mất tăm, toàn bộ thẻ bài dường như còn lóe lên u quang.

Mười hai giờ đêm ngày hôm đó, sau khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, Viên Thi Thi bò xuống khỏi giường, một mình đi đến trước cửa sổ, cô ta lại lôi thẻ bài ra đối diện với ánh trăng và lặp lại các bước như ban ngày, sau đó treo thẻ bài ở trước cửa sổ.

Trên bệ cửa sổ không người nhìn thấy, thẻ bài từ từ tản ra một luồng khí đen, mà luồng khí đen kia lại chậm rãi rời khỏi thẻ bài, bay vào trong màn đêm.

Tầm nhìn của Vệ Miên vẫn luôn bám theo luồng khí đen kia, nhìn thấy nó xuyên đường phố ngựa xe như nước để tới một căn nhà cao cấp.

Mà nữ sinh nằm trên chiếc giường trong căn nhà cao cấp đó rõ ràng chính là Phương Viên.

Khí đen từ từ lại gần Phương Viên, cuối cùng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cô ta sau đó từ từ chui vào trong cơ thể, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất.

Sáng ngày hôm sau, Phương Viên tỉnh lại từ trong giấc mộng chỉ cảm thấy cả người vô cùng uể oải, tứ chi nặng nề đến mức có hơi không nhấc dậy được.

Cô ta còn tưởng mình bị sốt, nhưng đợi sau khi rời giường kiểm tra nhiệt độ lại không phát hiện ra có gì khác thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận