Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 736: Chẳng Nói Gì

.



Chương 736: Chẳng Nói Gì

Chương 736: Chẳng Nói Gì

"Có phải ông tính nói anh họ tôi quá độ gì đó nên sắc mặt không tốt không?"

Trịnh Hạo ho nhẹ một tiếng, lập tức rút cánh tay vắt trên vai của đối phương đi, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi chẳng nói gì cả."

Lưu Thiết đảo trắng mắt, muốn chửi Trịnh Hạo nhưng vì muốn duy trì hình tượng trước mặt cô em đáng yêu nên vẫn nhịn lại, nhỏ giọng phỉ nhổ: "Rõ ràng ông có ý đó, chỉ là không nói ra mà thôi!"

Vốn dĩ vào thời điểm này của năm ngoái, anh họ cũng tới đây nhưng khi ấy còn là một trai chàng trai tuấn tú.

Nhưng lần này tới lại phát hiện ra sắc mặt của anh ta đã thành ra như vậy, còn tưởng đã mắc phải bệnh nan y gì đó, kết quả anh họ lại nói là vì khoảng thời gian không được nghỉ ngơi tử tế, cho nên vừa được nghỉ cái là ra ngoài chơi, thuận tiện tới thăm mẹ của Lưu Thiết.

Chỉ là khi nói câu này sắc mặt của anh ta không được tốt cho lắm, Lưu Thiết nghi ngờ có khả năng anh ta có điều gì khó nói, tuy rằng mối quan hệ giữa hai người họ không tồi nhưng có vài lời nói đùa lại không thích hợp nói ra.

Anh họ của Lưu Thiết tên là Cảnh Thiên Hách, trông thấy bạn của em họ tới chơi, anh ta nghĩ mình chắc hẳn cũng nên qua đó chào hỏi một tiếng cho nên mới cố gắng gượng ép bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó móc cái áo khoác quân chỉ mặc lúc làm việc lên tường rồi đi ra ngoài.

"Anh họ, đây là người anh em tốt của em, Trịnh Hạo, còn đây là sư thúc của cậu ta, ừm..."

Vệ Miên mỉm cười: "Chào anh, tôi là Vệ Miên."

"Chào hai người, tôi là Cảnh Thiên Hách."

Ba người làm quen với nhau rồi lại trò chuyện vài câu đơn giản, sau đó Cảnh Thiên Hách về phòng ngủ bù.

Tối hôm qua anh ta mới qua đây, hôm nay vẫn chưa ngủ đủ đâu.

Còn lại Lưu Thiết dẫn hai người đi thẳng vào lán trồng dâu, lúc đi về bên đó, Vệ Miên vẫn quay đầu liếc mắt nhìn, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu nhưng rất nhanh đã biến mất.

Dọc theo đường đi, Lưu Thiết giới thiệu với hai người họ về lai lịch của cái lán nhà mình, cộng thêm trong các lán lớn trồng những loại cây gì.

Nhà họ Lưu tổng cộng có hai lán lớn, nghe nói vốn chỉ có một lán thôi, ông bà nội của anh ta cày cấy quen rồi, sống ở thành phố cảm thấy không nhìn thấy ruộng đất vàng là trong lòng không yên tâm, cho nên khi ấy mới mua một mảnh đất vô cùng hẻo lánh ở trong thôn.

Lúc đó, khu vực này cách nội thành Thanh Bình thật sự khá xa, khi ấy chỗ này còn có một thốn xóm tên là Vương Trang, bởi vì đại đa số người sống ở đây đều mang họ Vương.

Ông Lưu trồng trọt chưa được vài năm thì gia đình bên cạnh cũng định bán đất, thế rồi ông cụ mua luôn mảnh đất ở bên cạnh.

Nhiều lần như thế, bọn họ mua hết mấy mảnh đất này, cộng lại vừa vặn được năm mẫu ruộng.

Nghĩ đến nhà mình vừa vặn có năm đứa con, đợi ông cụ không còn nữa sẽ chia cho mỗi người một mảnh, một năm bốn mùa có rau có cỏ, không cần phải tốn tiền đi mua.

Ông cụ cảm thấy con người chắc hẳn nên bình dị dễ gần hơn, cho nên lúc nhàn rỗi đi hoạt động gân cốt, trồng trọt một chút cũng rất tốt,

Đợi sau khi ông cụ qua đời, năm mảnh đất này quả thực được chia cho năm người con, chỉ là mấy chú cô đều cảm thấy chỗ này quá xa, vì một ít rau cỏ mà đi đi đi về cũng thật không đáng cho nên mới dự định bán đứt đi.

Thế nhưng, hồi đó mảnh đất này vẫn chưa có bất cứ một dấu hiệu sắp phát triển gì cả, tuy rằng giá đất đã tăng hơn hồi trước một ít nhưng vẫn không có người nào bằng lòng mua.

Mấy người đợi mấy ngày liền mới bán đi được, hơn nữa hơn mảnh này còn rớt giá hơn mảnh kia.

Cha của Lưu Thiết là con trai út của ông cụ Lưu, trước đây thường xuyên theo cha mình qua đây, ông ta cảm thấy đây là nơi mà ông cụ thích nhất thuở còn sinh thời cho nên dự định giữ lại làm kỷ niệm, nhưng cô hai Lưu bắt ép muốn ông ta mua luôn mảnh đất của nhà mình.

Vì hai mảnh đất liền kề nhau, cô hai Lưu nói để cho ông ta quản lý một thể sẽ thuận tiện hơn, nhưng cha của Lưu Thiết không muốn mua.

Nhà ông ta có mỗi ba người thôi, có làm thế nào cũng chỉ một mẫu ruộng đã đủ ăn rồi, thật sự không cần thiết phải lấy nhiều như thế.

Nhưng ngày nào cô hai Lưu cũng tới tìm ông ta, sau đó cha Lưu bị bà ta đày đọa đến không còn cách nào khác, bất đắc dĩ lắm mới phải mua lại với giá cao hơn thị trường mười phần trăm, không thêm không được bởi vì ngày nào cô hai Lưu cũng tới cửa nhà ông ta làm ầm lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận