Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1138: Ông Trời Đúng Là Bất Công Ghê

.



Chương 1138: Ông Trời Đúng Là Bất Công Ghê

Chương 1138: Ông Trời Đúng Là Bất Công Ghê

Đương nhiên thanh trường đao sẽ không dễ dàng khuất phục đến vậy, cả người nó toàn hung sát khí, vốn dĩ đã nằm ở trạng thái không người nào có thể chế phục được rồi nhưng lại bị Vệ Miên dùng máu tươi đánh thức sau đó sát khí tăng mạnh lên, nhưng bây giờ nó lại bị người trói buộc, thử hỏi làm sao có thể không ấm ức được cơ chứ?

Ấm ức thì phải làm gì, hiển nhiên phải phá vỡ sự trói buộc rồi.

Nhưng Vệ Miên cũng không phải người ăn chay, nếu cô đã quyết định hôm nay phải thu phục cái thứ này thì cũng chẳng thích bỏ dở giữa chừng, dù sao linh khí cũng vô cùng vô tận, vậy đánh cho đến khi nó phục thì thôi!

Vì thế tiếp theo đấy, ngón tay của Vệ Miên bấm quyết, ba đạo, sáu đạo, chín đạo, mười tám đạo...

Các đạo phù nối tiếp nhau đập lên thân trường đao, phù chú cũng không dừng lại.

Hơn nữa, linh khí dùng trong mỗi một đạo phù đều cực kỳ tinh thuần, tuyệt đối sẽ không xuất hiện một chút sự khác biệt nào ở đây, cho dù có một đạo phù yếu hơn một chút thì thanh trường đao vẫn có thể tìm ra được điểm đột phá.

Nhưng mà không có!

Tuy rằng đám người Tạ Thận đang bảo vệ xung quanh trận pháp nhưng vẫn luôn quan sát Vệ Miên, cảm giác được linh khí không hề dao động một chút nào trên người cô đã thay đổi, mấy gương mặt đều đã kinh ngạc đến chết lặng luôn rồi.

Ồ, không ngưỡng mộ nữa, dù sao ngưỡng mộ cũng vô dụng.

Ông trời đúng là bất công ghê!

Huống chi, bây giờ người bị phù chú đánh cũng không phải mình, thứ nên bực bội chắc hẳn nên là thanh trường đao màu đen kia, nếu như nó là con người thì chỉ sợ đã chửi tục luôn rồi, chỉ tiếc rằng ông trời không sắm cho nó một cái miệng.

Vệ Miên như một cỗ máy không biết mệt mỏi, trong tay liên tiếp tung phù chú ra, mười tám đạo, ba mươi sáu đạo, bảy mươi hai đạo...

Cuối cùng, sau khi tung tám mươi mốt đạo ra, trường đạo rung lên vù vù hai tiếng.

Phục rồi!

Cùng lúc đó, những hung sát khí vốn đang lan rộng khắp toàn bộ đỉnh núi kia đều bị thanh trường đao thu hết vào trong cơ thể, khí tức xung quanh cũng trở nên sạch sẽ hơn hẳn.

Lúc này, phía chân trời đã hiện lên cái bụng cá trắng, trời sắp sáng rồi.

Cho dù là với thực lực của Vệ Miên muốn thu phục thanh trường đao này cũng đã mất thời gian nguyên một đêm, có thể thấy được sự khó khăn ở trong này.

Vệ Miên lại cảm nhận thêm lần nữa, có thể cảm giác được rõ ràng trong cơ thể ngoại trừ Ngọc Cốt Phiến ra thì đã có thêm một loại cảm giác huyết mạch tương liên nữa.

Cô dùng tâm niệm, sát khí của thanh trường đao lại trào ra.

Vừa nghĩ một lái, tất cả đều đã thu hết vào.

Đây đã không phải lần đầu tiên cô dựa vào bản lĩnh để thu phục pháp khí nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải thứ lợi hại như vậy, pháp khí ở kiếp trước của cô là một đôi chuông chiêu hồn mà sư phụ tặng, có điều, sau khi chuyển thế cũng không biết nó đã đi đâu rồi.

Bây giờ trong tay cô cũng có một đôi nhưng hoàn toàn không thể so được với đôi ngày xưa, cho nên Vệ Miên thà rằng không dùng còn hơn.

Vốn dĩ có Ngọc Cốt Phiến đã rất đủ dùng rồi, bây giờ lại có thêm một thanh trường đao màu đen nữa, Vệ Miên cảm giác sau này mình có thể tung hoành trên thế giới này luôn được rồi.

Cô cầm trường đao trong tay vung vài cái giữa không trung, lại thử khống chế kích cỡ của nó, rất nhanh đã có thể điều khiển thành thạo. Hai mắt cô cười cong cả lại, thích món đồ chơi mới này không rời tay.

Ngọc Cốt Phiến cảm giác được tâm trạng tốt của nó mà không khỏi rung lên vài cái, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Vệ Miên vội vàng trấn an: "Ngoan, ta đối với chúng cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, còn ta thích nhất vẫn là mi cơ mà."

Không quan tâm có phải giọng điệu của tên đàn ông cặn bã hay không nhưng chỉ cần hữu dụng là được, dù sao Ngọc Cốt Phiến cũng lập tức bị câu nói này an ủi.

Mà thanh trường đao lại không có một chút phản ứng nào hết, không biết là không để ý hay là không nghe hiểu, nhưng Vệ Miên cảm thấy nó thuộc dạng trước.

Nhìn thấy giọt nước nhỏ xuống từ trên vai mấy người đứng xung quanh trận pháp, Vệ Miên biết một đêm này bọn họ đã rất vất vả, cô vô cùng biết ơn về phần tâm ý này.

"Cảm ơn các vị trối qua đã trợ giúp, Vệ Miên xin ghi nhớ trong lòng, coi như tôi nợ các vị một ân huệ, sau này có gì cần thì mọi người nhất định đừng khách sáo nhé."

Mấy người vốn đang mang vẻ mặt mệt mỏi sau khi nghe được câu nói này của Vệ Miên là ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà khách sáo vài câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận