Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 986: Cháu Nhà Học Lệch Môn Thì Phải Làm Sao

.



Chương 986: Cháu Nhà Học Lệch Môn Thì Phải Làm Sao

Chương 986: Cháu Nhà Học Lệch Môn Thì Phải Làm Sao

Không dẫn theo không được, nếu chỉ có mình anh ta nói thì chắc tám phần ông chú ba sẽ không tin.

Sau đó ba người tiếp tục đi, thẳng một đường cho đến cuối thôn, lúc đang định quay đầu trở về thì đột nhiên Vệ Miên trông thấy hai cái cây vô cùng um tùm.

Hai cái cây này một trái một phải mọc lên ở hai bên của căn nhà, lần lượt cách sân khoảng một đến hai mét.

Lúc này, lá trên cây đã sắp rụng hết, có thể nhìn thấy rõ ràng cành cây vằn vện trông như những cánh tay người vung lên như đang nhảy múa, gió lùa một cái là đung đưa theo gió.

Sau khi nhìn thấy rõ hộ gia đình này, Tôn Chính Dương định kéo mấy người Vệ Miên vội vàng rời đi ngay.

Thế nhưng, Vệ Miên lại đứng yên bất động, trước đây có một lần giải thích về phong thủy âm trạch, cô đã từng nói về bố cục này rồi, nhân cơ hội này kiểm tra luôn hai người này sau khi nghe giảng nhớ được đến đâu.

"Hai người các cậu nhìn xem gia đình này có bố cục gì?"

Hai người đồng thời nhìn chằm chằm vào hộ gia đình kia, Trịnh Hạo cảm thấy bố cục này vô cùng quen mắt, chắc hẳn anh ta đã từng nghe nói tới rồi nhưng cụ thể tình hình là gì thì... quên rồi...

Dù sao bố cục này chủ yếu cũng là nhìn từ cây cối hai bên sân nhà, anh ta nhớ khi ấy sư thúc nói, còn phải quan sát tình hình sinh trưởng của cành cây.

Lương Hạo Nhiên tiến lên vài bước để quan sát được kỹ càng hơn.

"Trước đây sư phụ từng nói nếu hai bên trái phải của âm trạch đều có một cái cây to, hơn nữa cách trong vòng mười mét, cây lại cong thì có thể trực tiếp phán định hộ gia đình này chắc chắn có có nữ dâm tà."

Vệ Miên gật đầu, lại càng xác định hình thức dạy dỗ đối với hai người này hơn.

Cô phát hiện ra Trịnh Hạo nghiêng về hướng xử lý âm vật, bắt quỷ và trừ tà, mà Lương Hạo Nhiên lại càng nghiêng về phong thủy hơn.

Hỏi: Cháu nhà học lệch môn thì phải làm sao?

Tôn Chính Dương thấy Vệ Miên gật đầu bèn vỗ mạnh vào đùi một cái, anh ta thấp giọng khen ngợi: "Đại sư, cô phán chuẩn không cần chỉnh luôn ấy, chúng ta về trước đi, tôi sẽ nói với các cô trên đường sau."

Bên này cũng không còn gì đáng để xem nữa, bốn người thấy cũng tới giờ rồi nên lên đường trở về.

Đợi khi cách căn nhà kia được một đoạn, Tôn Chính Dương vẫn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Đại sư nói không hề sai một tí nào cả, hộ gia đình kia họ Phương, trong nhà có hai cô con gái nhưng lại nổi tiếng là danh tiếng không tốt ở thôn chúng tôi."

"Mấy năm trước, con gái lớn của nhà ông ta chui vào ruộng ngô với người ta, để vợ của người ta chặn đường đánh cho một trận tơi bời, sau đó danh tiếng cũng đồn thổi ra ngoài."

"Kết quả cô ta không thấy hổ thẹn mà ngược lại còn thấy vẻ vang, lá gan còn lớn hơn cả trước đó, đến lúc ấy chúng tôi mới biết hóa ra cô ta đã lang chạ với rất nhiều người trong thôn."

Tôn Chính Dương không tiện nói nhiều, đến ngay cả anh ta đây mà con gái lớn trong gia đình đó cũng muốn quyến rũ, năm lần bảy lượt tình cờ gặp anh ta, anh ta về đây đón tết ở mấy hôm lại có thể tình cờ bắt gặp cô ta mười mấy lần.

"Còn cả đứa con gái thứ hai của gia đình đó nữa, nói với bên ngoài là ra ngoài làm thuê, còn là tổ trưởng tổ nhỏ ở nhà máy nào đó, kết quả có một lần tôi đến club ở Thanh Bình lại nhìn thấy."

"Nói ra cũng không sợ làm bẩn lỗ tai của đại sư, chính là làm cái nghề đó ấy, ở quán KTV, cứ trả tiền là có thể dẫn đi."

"Hai đứa con gái nhà đó đã như vậy, người làm cha làm mẹ đó cũng không phải thứ gì tốt đẹp, lần trước nghe mẹ tôi kể thì đàn ông nhà đó cũng có chút chuyện với bà quả phụ trong thôn, có một khoảng thời gian còn đồn đãi ầm ĩ lên."

"Cho nên danh tiếng của gia đình này ở trong thôn không hề tốt một chút nào cả, cũng may mà sát bên cạnh nhà bọn họ, ngoại trừ lão độc thân muốn ghẹo mèo chọc chó ra thì bình thường cũng không có người nào dám đi qua cửa nhà ông ta hết, chỉ sợ bị người nhìn thấy, đang từ không có chuyện cũng bị nói thành có chuyện."

Bốn người vừa nói chuyện vừa đi về nhà họ Tôn, rất nhanh đã đến nơi.

Sau khi ăn uống no nê ở nhà họ Tôn thì trời cũng vừa tối, một nhóm người đang định tạm biệt để về Thanh Bình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận