Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1153: Chắc Là Ngoài Ý Muốn

.



Chương 1153: Chắc Là Ngoài Ý Muốn

Chương 1153: Chắc Là Ngoài Ý Muốn

Có điều, dưới lời khuyên nhủ của Triệu Nguyên, lão Trương vẫn quyết định không nể mặt thì không nể mặt, tốt xấu gì vẫn còn tiền trong tay.

Về phần mấy người mà anh ta muốn làm quen kia, không được thì mình lại tìm con đường khác, dù sao cũng không dùng đến ngay bây giờ.

Đợi người đi rồi, Vệ Miên lại bước ra khỏi phòng và ngồi xuống xích đu, nhìn Trịnh Hạo với con gấu trúc con chơi với nhau.

Lúc Trịnh Hạo chơi còn quay đầu liếc mắt nhìn sư thúc: "Lão Trương kia xem bói hôn nhân cho em gái mình, rõ ràng là đại cát mà sao lúc đi mặt lại bí xị vậy?"

Vệ Miên vừa nghe đã biết ngay chắc chắn Trịnh Hạo cũng đã bói cho đối phương rồi, cô vừa cười vừa lắc đầu, sau đó nói lại kết quả bói toán của mình cho anh ta nghe.

Trịnh Hạo nghe xong chợt dừng bàn tay đang chơi với gấu trúc lại, anh ta lấy một quyển sổ từ trong balo ra rồi nhanh chóng viết vẽ.

Đợi anh ta bói xong mới hiểu ra.

"Tôi biết tại sao sư thúc lại nói một năm sau mới có thể tốt lên rồi, vì mẹ chồng của em gái lão Trương sẽ đột ngột qua đời vào một năm sau!"

Trịnh Hạo nghĩ ngợi một lúc: "Chắc là ngoài ý muốn."

Như vậy xem ra, em gái lão Trương sẽ không còn mẹ chồng bắt bẻ nữa, mà vốn dĩ tính cách của chồng cô ta cũng không tồi, hai người chung sống không có người soi mói cũng không có gì cọ sát, hiển nhiên cuộc sống sẽ êm ấm hòa thuận rồi.

Sau đó hai người lại nói đến dấu hiệu sắp phá tài lộ ra trên tướng mặt của lão Trương.

"Sư thúc, cô đã nói với anh ta là cho mượn khoản tiền này rồi sẽ có đi mà không có về, anh ta có khả năng sẽ không cho mượn nữa, chắc hẳn tướng mặt cũng sẽ theo đó mà thay đổi, nhưng vừa rồi lúc anh ta rời đi sao vẫn có tướng phá tài vậy?"

Trịnh Hạo khó hiểu.

Vệ Miên không nói gì cả, Ngụy Cảnh Hưng thì lại khẽ cười thành tiếng: "Vấn đề này còn không đơn giản sao, chứng tỏ anh ta hoàn toàn không nghe lời khuyên, vẫn sẽ cho mượn tiền thôi."

Ông ta đã sống đến nhiều tuổi như thế rồi, chuyện tương tự cũng đã từng gặp không ít, tiền cho mượn đi có mấy ai có thể đòi về được, nhưng có một phần đáng kể trên cơ bản chẳng khác gì ngâm nước.

Cho dù là chính bản thân Ngụy Cảnh Hưng cũng có khoản cho vay không thể thu về được, chỉ là không muốn nghĩ cách và cũng không so đo mà thôi.

Ông ta nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: "Cũng chưa chắc đã vì ân tình hoàn toàn đâu, có khả năng lợi ích mà đối phương cho rất cao, cao đến mức đáng để anh ta mạo hiểm."

Vệ Miên cũng gật đầu, quả thật là như vậy, người đời luôn tin rằng mạo hiểm cao độ sẽ mang tới báo đáp cao hơn, có vài việc quản lý tài chính quả thật cũng nằm trong tình trạng này.

Nhưng bây giờ lão Trương vẫn có sự khác biệt rất lớn với sản phẩm quản lý tài chính, có điều, chuyện này cũng không liên quan gì đến mấy người bọn họ, sau khi tùy tiện nói vài câu xong bọn họ lại đổi sang chủ đề khác, nói đến khi nào sẽ về Thanh Bình.

Buổi tối hôm đó, lão Trương lại nhận được điện thoại của bạn học Đằng, vẫn là hàn huyên vài câu như cũ, sau đó đối phương chuyển đến chủ đề chính – mượn tiền.

Lão Trương liếm môi, nghĩ đến lý do và ban ngày Triệu Nguyên đã nghĩ cho mình mà nói ra từng câu.

Từ lúc anh ta bắt đầu nói mình tạm thời không có tiền là đầu dây bên kia đã im lặng rồi, rất lâu sau mới thở dài một tiếng.

"Lão Trương, tôi tưởng chúng ta là anh em chứ, nhưng sao ông cũng nghi ngờ tôi giống người khác vậy, cho dù bản thân tôi có đói thì cũng phải trả tiền cho các ông chứ, nhân phẩm của tôi mà ông còn có thể không biết nữa sao? Ông làm vậy khiến tôi thật sự quá đau lòng, tình nghĩa anh em suốt nhiều năm như vậy của chúng ta..."

Lão Trương bị nói mà mặt đỏ tía tai, rõ ràng hai người cách nhau cái điện thoại nhưng lại như đang đối diện nhau, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng khó xử.

Bạn học Đằng thấy lão Trương không chịu cho mượn cũng chỉ đành tùy tiện nói đôi ba câu về chuyện khác, trong ngoài lời nói đều nói vụ kinh doanh lần này của mình chắc chắn sẽ kiếm được tiền, chắc hẳn không đến nửa năm là có thể hồi vốn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận