Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 319: Đào Hoa Chính

.



Chương 319: Đào Hoa Chính

Chương 319: Đào Hoa Chính

Anh ta còn biết Lâm Tuyết với Phan Húc Đông có một đứa con trai, cũng biết Phan Húc Đông đã thi công chức, lại mượn quan hệ của nhà họ Lâm để một đường tiến lên cao.

Nhưng năm ngoái trong buổi họp lớp có gặp mặt Lâm Tuyết, anh ta cứ cảm thấy cô ta sống không được vui vẻ. Cô ta sẽ không thích loại cuộc sống áp lực đó, cho dù biết nhưng cũng không có bất cứ cách nào khác cả, bởi vì cô gái này chưa bao giờ từng thuộc về mình.

Lâm Tuyết nhìn thấy chủ chiếc xe màu trắng là người mà mình quen biết bèn dứt khoát theo xuống khỏi xe, cô ta chào hỏi Tôn Ngạn Bác với vẻ hơi xa cách nhưng cũng thận trọng: "Lớp trưởng, đã lâu không gặp."

Tôn Ngạn Bác nhìn gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của mình ở ngay trước mặt mà có hơi hoảng hốt, cứ như thể được trở về hồi cấp ba, hồi đó, cứ mỗi khi quay trở về sau kỳ nghỉ, cô ta đã đều sẽ nói với mình một câu: "Lớp trưởng, đã lâu không gặp!"

Hình ảnh lại xoay chuyển, Vệ Miên nhìn thấy cảnh vật xung quanh đã thay đổi, chỗ này là một đại sảnh khách sạn, chắc hẳn có một đôi tân nhân sắp tổ chức đám cưới ở đây, hội trưởng vừa bận rộn lại vừa náo nhiệt.

Tầm nhìn của cô đi theo những vị khách tới tham dự, rất nhanh đã nhìn thấy gương mặt của đôi tân nhân trên sân khấu kia, vậy mà hai người đó lại chính là Lâm Tuyết và Tôn Ngạn Bác.

Một người đỏ bừng mặt, khóe miệng ngậm cười, một người khác thì trực tiếp cười thành một tên ngốc.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn, nhìn về phía Lâm Tuyết mà không khỏi mỉm cười: "Chúc mừng cô Lâm nhé, đào hoa chính của cô đã xuất hiện rồi."

"Đào hoa chính?"

Lâm Tuyết còn tưởng mình nghe nhầm, đào hoa chính gì cơ?

Không phải cô ta vừa mới ly hôn xong hay sao, sao lại có đào hoa chính nữa vậy?

Vệ Miên chỉ cười mà không nói, chuyện còn lại không tiện nói nhiều thêm, bằng không làm ảnh hưởng đến quyết định của đối phương sẽ không tốt. Cô đi lên tầng lấy một lá bùa đào hoa đưa cho Lâm Tuyết: "Mang theo lá bùa này bên người, nó có thể giảm bớt phiền phức cho cô."

Cũng có thể thúc đẩy đào hoa này của cô ta vượng hơn một chút, khiến hai người họ sớm về chung một nhà.

Giữa hai người họ có chút trắc trở, có điều, cuối cùng cũng chỉ là có kinh hãi chứ không nguy hiểm, mà lá bùa đào hoa này của Vệ Miên lại khiến trắc trở bên trong bớt đi một chút.

Vì Lâm Tuyết vừa mới ly hôn chưa được bao lâu đã ở bên cạnh đào hoa chính, Phan Húc Đông cho rằng hai người họ đã sớm có gian tình cho nên mới gây sức ép ở giữa, làm ra rất nhiều chuyện hủy hoại danh tiếng của Lâm Tuyết.

"Được." Tuy rằng Lâm Tuyết không hiểu gì cả nhưng cô ta đã biết năng lực của Vệ Miên, chắc chắn sẽ làm theo đúng lời dặn: "Cảm ơn đại sư."

"Lát nữa sau khi rời khỏi chỗ này, có phải các cô định đi về phía Nam không?"

"Đúng rồi!"

Lâm Tuyết và Phùng Hiến Cương đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu. Vừa rồi hai người bọn họ mới nói trước trong xe là sau khi tặng bộ trang sức này cho Vệ Miên xong, Phùng Hiến Cương sẽ chở chị họ đến lớp yoga.

Nhưng chuyện này cũng chỉ có mỗi hai chị em bọn họ biết mà thôi, làm thế nào mà Vệ Miên lại biết được, lẽ nào là nhờ bói ra à?

Khóe miệng của Vệ Miên mỉm cười: "Lát nữa các cô ra ngoài cứ đi dựa theo kế hoạch ban đầu nhé, đào hoa chính sẽ tự mình tới, hơn nữa, cô Lâm còn biết người kia, về phần đó là ai vậy đợi cô gặp được sẽ tự động hiểu thôi."

"Tôi có quen sao?"

Lâm Tuyết cảm thấy từ lúc mình đến chỗ đại sư đã biến thành cái máy đọc lại, bởi vì đại sư thật sự đã khiến cô ta ngạc nhiên quá nhiều lần.

Vệ Miên gật đầu sau đó tiễn hai người vẫn còn đang hoang mang ra ngoài.

Đợi người đi rồi, cô lại lấy bộ trang sức trong hộp kia ra ngắm, không thể không nói tay nghề và thiết kế đều rất không tồi.

Vệ Miên cũng chỉ là một cô gái thôi, cô cũng rất thích mấy thứ như trang sức này, có điều, mấy món được bán trong tiệm vàng phần lớn đều hơi thô, hoàn toàn không có thứ nào giống thế này.

Cô lần lượt đeo thử từng cái một, sau đó chọn một cái vòng tay bạc đeo lên cổ tay.

Một bên khác, hai người Lâm Tuyết và Phùng Hiến Cương đang lái xe trên đường tới lớp yoga, Phùng Hiến Cương sợ bầu không khí quá yên tĩnh sẽ làm chị họ nghĩ ngợi lung tung nên vẫn luôn lải nhải không ngừng, buôn chuyện gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận