Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 549: Không tin

.



Chương 549: Không tin

Chương 549: Không tin

Sắc mặt của Lưu Đình thối gần chết, thầm nghĩ lẽ nào đầu óc của con nhỏ này có bệnh, vậy mà lại nói ra loại lời mất não như thế?

Lẽ nào còn cho rằng chỗ này là nhà mình chắc, cô kêu rút ra ngoài thì phải rút ra ngoài à, người ta đang thi đấu dang dở mà đột nhiên cô phát điên?

Vệ Miên không quan tâm đến sự nghi ngờ của bọn họ, cô lập tức nhíu mày: "Nghe lời tôi, tất cả mọi người lập tức rút khỏi đây từ các lối ra, chú ý xếp hàng, bây giờ mau chóng thực hiện!"

Câu nói này khiến những người khác lập tức bất mãn, bọn họ nói với vẻ khó chịu.

"Cô đang nói gì đấy? Người ta đang thi đấu cơ mà, cô kêu chúng tôi ra ngoài thì phải ra ngoài sao? Vất vả lắm chúng tôi mới chiếm được một chỗ tốt, cô là cái thá gì mà lại kêu chúng tôi đi hả?"

"Đúng rồi đấy, chỉ là xem một trận đấu bóng thôi mà, bộ chúng tôi cản trở mắt cô hay gì?"

"Cô cũng vô đạo đức quá rồi đấy! Bản thân không cướp được một vị trí tốt nên không cho người ta chơi bóng nữa à?"

"Trông có vẻ giống người bình thường mà sao lại làm mấy chuyện không bình thường như vậy chứ?"

Các nữ sinh xung quanh nhìn thấy Vệ Miên vừa cầm loa đã ra lệnh cho mọi người là lập tức chỉ trò mắng cô.

Giáo viên phụ trách trận thi đấu trong sân ngày hôm nay cũng đi qua đó, anh ta có mối quan hệ không tồi với hai vợ chồng Kim Chí Linh, trước đây cũng đã từng thấy Kim Chí Linh và Vệ Miên đi chung, cho nên lúc này nghe thấy người lên tiếng là cô mà cũng hơi bất đắc dĩ.

"Bạn học Vệ này, nếu em không muốn xem thì một mình em ra ngoài đi, trận đấu bên này vẫn chưa kết thúc, em đừng cản trở người khác xem thi đấu."

Phùng Tĩnh và Vương Hiểu Kỳ đang ngồi trên khán đài cũng nghe thấy lời của Vệ Miên, hai người ngay lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, vội vàng chen về phía bên này, rất nhanh đã tới trước mặt Vệ Miên.

Phùng Tĩnh nhìn thấy phản ứng của Vệ Miên khác thường như thế mà trong lòng cũng hơi khẩn trương.

"Miên Miên, cậu sao thế? Trận đấu vẫn chưa kết thúc mà!"

Sắc mặt của Vệ Miên nặng nề khác thường: "Hai người các cậu qua đây cũng tốt, đừng tách khỏi tớ, lát nữa trần nhà của sân bóng này sẽ sập xuống."

"Gì cơ?" Phùng Tĩnh vô cùng kinh ngạc, sợ đến mức rất lâu sau vẫn không thốt ra được một câu nào.

Trần nhà sập xuống?

Trần nhà của sân bóng rổ chắc hẳn dùng bê tông cốt thép cùng xây dựng thành, cho dù nhìn từ ngoài mặt hay là bên trong thì đều kiên cố lạ thường, làm sao có thể nói rơi là rơi xuống được chứ?

Nếu thật sự rơi xuống, trong sân này có gần một nghìn người, không phải đều bị nhốt ở trong này hay sao?

Cơ thể xác thịt làm sao có thể chống lại được bê tông cốt thép rơi xuống chứ.

Phùng Tĩnh sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cô ấy túm lấy Vệ Miên và Vương Hiểu Kỳ, hô lên với giọng run rẩy: "Chúng ta mau đi thôi, bây giờ đi ngay, tớ không xem bóng nữa, tớ muốn về!"

Giọng của Phùng Tĩnh không tính là nhỏ, mấy người cách gần hơn một chút đều nghe thấy hết, ngay cả câu nói trần nhà của sân bóng sẽ rơi xuống mà Vệ Miên đã nói cũng được bọn họ nghe hết cả.

Nghe thấy vậy, một đám người lập tức xôn xao thảo luận.

"Không phải là thật đấy chứ?"

"Làm sao có khả năng được chứ, sân bóng rổ của chúng ta vừa mới được xây dựng vào hai năm trước, gió táp mưa sa còn không thấy nó gặp một chút vấn đề gì thì thôi, đến ngay cả trận bão mấy hôm trước qua đi, không phải nó vẫn còn sừng sững như cũ hay sao?

"Ai nói không phải chứ, còn tưởng mình là [Final Destination] chắc, có thể dự báo trước được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai?"

"Đúng rồi đấy, tà môn quá, chẳng qua chỉ là tới xem một trận thi đấu mà cũng có thể xảy ra một chuyện như vậy được?"

"Cậu nói xem có phải cô ta có năng lực dị thường nào đó không, ví dụ như có thể nhìn thấy chuyện sẽ xảy ra trong tương lai chẳng hạn, bằng không, tại sao cô ta phải kêu chúng ta ra ngoài chứ. Vừa rồi tớ còn nhìn thấy ba nữ sinh kia ngồi ngay hàng đầu tiên, cũng không phải không có chỗ, không thi đấu nữa, chúng ta ra ngoài trước cũng có một chút lợi ích gì đối với bọn họ đâu."

"Hay là chúng ta cũng ra ngoài luôn đi? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, người ta đã nói với chúng ta như thế rồi, nếu như chỉ vì thế mà xảy ra chuyện gì đó vậy đúng là tự tìm đường chết mà."

Bạn cần đăng nhập để bình luận