Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 499: Xảy ra chuyện

.



Chương 499: Xảy ra chuyện

Chương 499: Xảy ra chuyện

Bác gái Trương vốn còn đang chột dạ vì bị Vệ Miên nói hồi còn trẻ dựa vào cái nghề nào đó để làm giàu, nhưng sau khi nghe thấy cô nguyền rủa con trai mình bị bệnh là bà ta lập tức bùng nổ.

"Mày nói cái gì? Hay lắm con ranh kia! Chẳng qua tao chỉ nói câu chân thật mà mày lại nguyền rủa con trai tao bị bệnh, để xem tao có xé nát cái mồm mày không?"

Vệ Miên không hề nhúc nhích, ngược lại còn nhìn bà ta với vẻ cười như không cười, miệng bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai, một!"

Cùng với chữ "một" của cô vừa dứt là một tràng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại của bác gái Trương có đổ chuông.

Bà ta nhìn thấy một dãy số lạ hiển thị trên màn hình mà trong lòng bốc hỏa, hai lần liền muốn nổi đóa nhưng đều bị chặn lại, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy nội thương cả thôi.

Trước mắt có nhiều người đang nhìn như thế, nếu bà ta không dạy dỗ con ranh này một trận tử tế thì sau này giữa các hàng xóm láng giềng, bà ta còn có mặt mũi gì đáng nhắc đến nữa đây, còn không phải ai cũng có thể giẫm bà ta một cước hay sao?

Vì thế, bà ta giơ tay tắt máy, nhưng không ngờ vừa mới chống nạnh, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại lại một lần nữa đổ chuông.

Bác gái Trương nhìn qua, vẫn là số điện thoại ban nãy.

Nghĩ đến có khả năng đối phương thật sự có chuyện gì đó, nếu không nghe thì đối phương sẽ còn gọi tới tiếp nên bà ta chỉ đành áp điện thoại đến gần tai với vẻ mặt mất kiên nhẫn vô cùng.

"Bà là người nhà của Trương Soái phải không? Tôi gọi từ bệnh viện trung tâm đây."

"Cái gì, đã xảy ra chuyện gì?" Bác gái Trương vừa nghe thấy tên của con trai mình là lập tức hoảng hốt.

"Vừa rồi cậu ta ngất xỉu ở ven đường, đã có người qua đường gọi 120 giúp, bà mau qua đây đi!"

"Ờ ờ, giờ tôi sẽ qua đó ngay!"

Bác gái Trương vừa nghe điện thoại vừa chạy ra bên ngoài tiểu khu, hoàn toàn không quan tâm đến Vệ Miên và mấy người hàng xóm khác.

Thấy người đi rồi, một người trong số hai bác gái vừa rồi không nói một câu nào cả chợt lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Cô gái, con trai của bà Trương sẽ không có chuyện gì chứ?"

Vệ Miên mỉm cười: "Không có gì, chỉ là đói xỉu mà thôi."

Yêu mất não phát tác chứ có gì đâu, tiết kiệm hết tiền ăn cơm để mua túi xách hàng hiệu cho bạn gái nên đói quá ngất xỉu mà thôi, không thể tính là bệnh nặng gì cả.

So với đói đến ngất xỉu thì vẫn là yêu mất não càng khó chữa hơn.

Đói xỉu ấy hả?

Mấy bác gái đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vẫn luôn cho rằng bà Trương chính là một người có điều kiện gia đình tốt nhất trong số mấy người bọn họ, vậy mà con trai của bà ta lại đói đến ngất xỉu, lẽ nào bình thường đều là giả bộ cả sao?

Điền Chấn Bằng thấy Vệ Miên có thể thoải mái hóa giải cục diện mà trong lòng càng bội phục cô hơn.

Những người khác cũng không dám coi thường cô nữa, bao gồm cả bà bác tóc xoăn đầu tiên nói cô trẻ tuổi kia.

Hơn nữa, bà bác tóc xoăn này còn là người trở mặt nhanh nhất, thật sự khiến cho Vệ Miên được chứng kiến cái gì gọi là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Chao ôi tiểu đại sư, cô có thể tới làm trong lòng tôi thấy yên tâm hơn hẳn, cô không biết cái gia đình đó đâu, đúng là đòi mạng người mà, mấy người đã có tuổi như chúng tôi ngủ không sâu giấc, bọn họ vừa cãi nhau một cái là tôi khỏi cần ngủ nữa luôn, đúng là chịu tội thật sự!"

"Nhưng chúng tôi cũng chỉ cảm thấy ồn mà thôi, chứ chưa bao giờ từng muốn bọn họ gặp chuyện không may gì cả. Hai người họ mất như thế khiến chúng tôi cũng sợ hãi lo lắng suốt nhiều ngày trời!"

"Hơn nữa, lúc bọn họ cãi nhau cũng không phải chúng tôi chưa từng tới khuyên, nhưng bọn họ không nghe vậy cũng không thể đổ lên đầu chúng tôi được chứ. Nếu thật sự có chuyện gì đó cũng không thể tìm tới chúng tôi được?"

Bà bác tóc xoắn nói nhiều như thế nhưng chỉ có mỗi một câu cuối cùng là lời thật sự muốn nói.

Thật ra, bà ta vừa nghĩ đến cảnh trước đây vì hai vợ chồng kia cực kỳ ồn ào mà bà ta còn qua đó tìm bọn họ, báo cảnh sát, tìm khu cộng đồng, còn cách cửa chửi mắng nhà bọn họ. Bà ta chột dạ, chỉ sợ thật sự giống như mình đã nghĩ, nếu hai vợ chồng nhà kia thành ma thật, nhìn thấy bà ta còn không phải sẽ qua đó dẫn cả bà ta đi hay sao? Thật sự chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ lắm rồi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận