Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 188: Khóc Khàn Tiếng

.



Chương 188: Khóc Khàn Tiếng

Chương 188: Khóc Khàn Tiếng

Cho nên giáo sư Chu cảm thấy mình vẫn có thể gánh được ân tình của sinh viên.

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu rồi giáo sư Chu mang lá bùa mà Vệ Miên cho quay về văn phòng.

Lúc tan làm về nhà, vừa mới đi đến hành lang của tòa nhà là giáo sư Chu đã nghe thấy tiếng khóc như đứt gan đứt ruột kia.

Vì thật sự đã khóc quá lâu cho nên cổ họng của đứa bé cũng khàn hẳn đi, khiến ông cụ nghe thấy mà đau lòng khủng khiếp.

Mà tiếng khóc này khiến người khác nghe thấy lại chỉ thấy bực mình, còn không sao, lão Trịnh đi cùng ông cụ về đây còn đang ở dưới lầu, vừa nghe thấy tiếng khóc này là đối phương đã không nhịn được mà nhíu mày lại.

"Tôi nói này lão Chu, lầu trên lầu dưới của chúng ta đều đã lớn tuổi lắm rồi, người ta đều thích yên tĩnh cả, thi thoảng ồn ào một chút còn được nhưng nếu ngày nào cũng như thế này, vậy đám người già này cũng không chịu được mất!"

Câu này đã nói một cách vô cùng thẳng thắn rồi, chính là kêu giáo sư Chu nghĩ cách, để hai ba hôm còn được nhưng ngày nào cũng như thế này thì chẳng nhà ai chịu thấu được cả.

Giáo sư Chu ngoại trừ không ngừng xin lỗi ra thì cũng không còn cách nào khác, cũng không thể bịt miệng đứa nhỏ lại được chứ?

Nhìn lão Trịnh đóng cửa vào nhà với sắc mặt không tốt, giáo sư Chu không nhịn được mà dừng bước chân, thở ra một hơi thật dài. Cũng không biết cuộc sống kiểu này đến khi nào mới kết thúc nữa.

Tiếng khóc càng ngày càng lớn thuận theo bước chân của ông cụ, thẳng cho đến một khắc đẩy cửa ra cũng đạt đến đỉnh điểm.

Tiếng mở cửa vang lên, vợ của giáo sư Chu – Khương Hân thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại, trong tay vẫn còn bế đứa trẻ vừa đu đưa vừa đi qua đi lại trong phòng.

"Cổ họng đã khàn lắm rồi, con bé đã khóc bao lâu rồi thế?"

Giáo sư Chu cởi giày ra, vội vàng đi vào phòng thay quần áo rồi lại rửa sạch tay: "Nào, để tôi bế cho, bà nghỉ một lúc đi."

Trên trán Khương Hân túa một tầng mồ hôi mịn, bà cụ đưa đứa trẻ vào trong tay của giáo sư Chu, sau đó xoay cánh tay mỏi nhừ, lúc này mới có thời gian lau mồ hôi.

"Hôm nay bên Hiểu Đan đã có tin tức gì chưa?"

Giáo sư Chu nghe được tên của con dâu mà im lặng, sau đó lắc đầu không nói gì hết.

Phải nói rằng trước đây giáo sư Chu oán trách đứa con dâu này nhiều hơn là thấu hiểu, nhưng trải qua một khoảng thời gian hai vợ chồng già phải trông cháu này, ông cụ cũng coi như đã được trải nghiệm sự vất vả của con dâu, cũng có thể hiểu được cô ta bị nhốt trong một khoảng trời nhỏ như gia đình này, cả ngày đối diện với một đứa bé chỉ thích khóc như thế, tâm lý cũng áp lực cực kỳ.

Nhưng hiểu rồi không có nghĩa là tán đồng, nếu bản thân không thể chịu đựng được thì có thể nói với bọn họ, cũng không phải bọn họ sẽ không nghĩ cách giúp, nói thế nào cũng không đến mức phải cực đoan như vậy, vừa tới đã ném đứa trẻ qua đây, thậm chí còn đòi ly hôn.

Chỉ là trong lúc hai người nói chuyện, tiếng khóc của đứa cháu gái vẫn không ngừng như cũ, hơn nữa, vì đã khóc quá lâu mà gương mặt nhỏ đỏ bừng cả lên, thoạt nhìn rất đáng thương.

Lúc này, toàn bộ tinh thần của giáo sư Chu đã đặt hết lên người đứa bé mà hoàn toàn quên mất lá bùa giấy Vệ Miên đã đưa cho.

Vẫn là lúc Khương Hân giặt áo cho ông cụ, móc túi áo phát hiện ra một lá bùa giấy màu đỏ được gấp thành hình tam giác, bà cụ hỏi đối phương đây là gì, lúc ấy, giáo sư Chu mới nhớ ra.

"Cầm qua đây, cầm qua đây, đây là lá bùa mà hôm nay Vệ Miên cho tôi, nói là chuyên chữa cho trẻ con không ngừng khóc."

Thấy là bùa giấy, Khương Hân hơi bài xích: "Không phải phải đốt thành tro rồi cho con nhỏ uống đấy chứ?"

"Không phải." Giáo sư Chu nghĩ đến lời của Vệ Miên nói: "Dán lên người con bé là được rồi."

Nghe được câu này, Khương Hân mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bà cụ đặt lá bùa lên cái yếm nhỏ trước ngực cô cháu gái.

Giáo sư Chu tiếp tục bế cháu gái đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa đung đưa, nói ra cũng quái thật, trước đó cũng như vậy nhưng rất lâu đứa trẻ mới có thể miễn cưỡng ngủ, nhưng hôm nay chỉ mới đi có vài phút là tiếng khóc đã dừng.

Giáo sư Chu cúi đầu nhìn, trên hàng mi của đứa cháu gái còn vương giọt lệ, đang nghiêng đầu dựa vào cánh tay ông ta ngủ say.

Bạn cần đăng nhập để bình luận