Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 843: Đồng Ý

.



Chương 843: Đồng Ý

Chương 843: Đồng Ý

Nhạc Hồng Phương còn chưa kịp nói xong đã vội tắt đài, bà ta nhìn người giấy trên mặt bàn đang đứng xiêu vẹo với vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi.

Đôi môi tô son đỏ hàng hiệu mấp máy rất lâu nhưng lại không dám thở ra một chữ nào hết.

La Bang Quốc nhìn chằm chằm vào bà ta, giọng nói không hề dao động một tí nào cả: “Bây giờ có đồng ý với cách chia của tôi không?"

Nhạc Hồng Phương kinh hãi và thấp thỏm nhưng bây giờ bà ta không dám nói thêm một chữ nào nữa mà chỉ có thể đồng ý với vẻ vô cùng ấm ức.

“Tôi... tôi đồng ý, cứ làm... làm theo cách ông nói đi.”

Lúc này, La Bang Quốc mới hài lòng, ông ta quay đầu nhìn về phía La Hạo, giọng nói vô thức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

“Đi tìm luật sư tới đây soạn hợp đồng phân chia tài sản đi, sau đó làm thủ tục luôn.”

Nói xong, ông ta lại như lẩm bẩm một mình: “Nếu ai trong các người vi phạm hợp đồng thì tôi cũng không ngại tới tìm người đó thêm lần nữa đâu.”

Rõ ràng khi La Bang Quốc nói câu này không hề nhìn ai cả nhưng Nhạc Hồng Phi lại cảm giác được câu này của ông ta là nói cho mình nghe, cả người bà ta run lên, không dám có thêm một suy nghĩ không nên có nào nữa.

Bà ta không hiểu tại sao La Bang Quốc lại biết Hàn Kiến Thụ? Lúc đó không phải ông ta đang bị bệnh hay sao?

Khoảng thời gian đó, ông ta không ở bệnh viện thì cũng ở nhà, chưa bao giờ từng đi ra ngoài, hơn nữa bà ta còn rất cẩn thận nên làm sao đối phương có thể biết được chứ?

Thật ra, Nhạc Hồng Phương quen biết Hàn Kiến Thụ qua đội múa, bọn họ thường xuyên cùng nhau đến quảng trường khiêu vũ, đến sau này còn cùng nhau tham gia đội chạy bộ.

Nhiều lần tiếp xúc cũng hiểu được tình hình gia đình của Hàn Kiến Thụ, nhà ông ta có một người vợ bệnh liệt giường, nghe nói là bị tai nạn giao thông mà ra.

Khi ấy còn là vì cứu ông ta nữa, cho nên dù rằng vợ đã bị liệt nhưng Hàn Kiến Thụ vẫn chăm sóc bà ta rất tốt.

Bằng không, chỉ riêng nước miếng của người ngoài cũng đủ dìm chết ông ta rồi!

Vợ của ông ta không chỉ bại liệt mà phần đầu còn bị thương nặng, bây giờ đã hơi ngốc, phản ứng chậm chạp.

Hàn Kiến Thụ chăm sóc nhiều rồi, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy áp lực, chỉ muốn thông qua việc ra ngoài hoạt động để giải tỏa áp lực.

Vì La Bang Quốc cũng sinh bệnh nên Nhạc Hồng Phương vô cùng hiểu Hàn Kiến Thụ đã phải mệt mỏi bao nhiêu, hai có có một loại cảm giác cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau, lúc ở bên ngoài hoạt động cũng khó tránh khỏi sẽ quan tâm nhau một chút.

Nhiều lần như thế, hai người bọn họ cũng hẹn hò.

Nhưng bọn họ lại vì trách nhiệm mà không thể ly hôn để ở bên nhau, chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi về mặt tinh thần từ trên người đối phương.

Hai người bầu bạn với nhau được năm năm, sau này lúc đang ở bên nhau thì bị con gái của Hàn Kiến Thụ bắt gặp, cô ta làm ầm ĩ một phen vì chuyện này, lúc ấy bọn họ mới chia tay.

Bây giờ La Bang Quốc đã qua đời rồi nhưng hai người họ vẫn không thể ở bên nhau, bởi vì vợ của Hàn Kiến Thụ vẫn còn sống rất khỏe mạnh.

Nhạc Hồng Phương và Hàn Kiến Thụ hẹn hò cũng không tránh người cho lắm nhưng bà ta vẫn luôn mượn cớ tập thể dục để qua loa cho xong, người khác có tin hay không thì bà ta không để ý, chỉ cần không phải chỉ thẳng vào mặt bà ta thì bà ta đều coi như không nghe thấy.

Bà ta cảm thấy toàn bộ thế giới có biết cũng không sao hết, chỉ cần La Bang Quốc không biết là được.

Còn nữa, cho dù có biết thì đã làm sao, ông ta vẫn còn phải dựa vào mình chăm sóc đây này.

Chỉ cần một ngày nào còn dựa vào mình thì ông ta phải nhịn thêm ngày đó.

Hành động của La Hạo rất nhanh, huống chi bên cạnh Đoán Mệnh Quán chính là văn phòng luật nên lại càng tiện hơn, ra cửa gọi một tiếng là có thể có luật sư tới bên này.

Người tới là Thẩm Phi, cô ta không ngờ trước kia mình chỉ suy nghĩ lung tung có khả năng hai bên sẽ có hợp tác qua lại một chút, nhưng không ngờ lại thành thật.

Hơn nữa, người đầu tiên chiếm lời lại chính là cô ta, không bước chân ra ngoài mà vẫn có một đơn, đây là kiếm chắc chứ chẳng có lỗ.

Thậm chí cô ta còn không cần phải tốn một chút sức lực nào cả, hai bên đều đã thỏa thuận xong xuôi, cô ta chỉ cần giúp soạn hợp đồng mà thôi, quả thật không thể nào nhẹ nhàng hơn được.

Có điều, điều khiến cô ta ngạc nhiên vẫn là ông cụ người giấy kia, khi ấy cái thứ này đột nhiên nói chuyện đã trực tiếp khiến cô ta sợ đến mức suýt thì quỳ xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận