Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 207: Nữ Thần

.



Chương 207: Nữ Thần

Chương 207: Nữ Thần

Anh ta cứ cảm thấy những chuyện đã xảy ra trong hôm nay có liên quan đến người đàn ông mặc áo choàng đen mà mình đã đụng phải kia, vì thế mới kể lại chuyện đã phát sinh tại sân bay cho hai người biết.

"Đã là thời đại nào rồi mà còn có người mặc áo choàng đen, giấu giấu diếm diếm như thế chắc chắn không phải thứ gì tốt lành rồi." Phùng Tĩnh tức giận nói.

Vệ Miên nghe xong mà hơi đăm chiêu.

Áo choàng đen! Ngược lại nghe rất giống một người làm phép trộm khí vận của Cao Hải Dương mà cô ta đã nhìn thấy qua thiên nhãn ngày trước.

Gặp ở sân bay vậy có khả năng trước đấy đối phương không ở thành phố Thanh Bình mà hôm nay mới về, vậy ông ta về đây để làm gì?"

"Người đi cùng ông ta trông thế nào?" Vệ Miên tiếp tục hỏi.

Vương Tuấn Bác cố gắng hồi tưởng lại, lúc đó anh ta không để ý nhưng khi vừa mới va phải người kia, trong lúc hoảng hốt có nhìn thấy bên cạnh ông ta còn...

"Bên cạnh ông ta còn một nam một nữ nữa, đều khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dáng cụ thể thế nào thì tôi không chú ý lắm."

Anh ta cố gắng nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ được có nhiêu đây, còn nhiều hơn thì lại không có ấn tượng gì.

Một năm một nữ, phạm vi phù hợp với điều kiện này cũng quá rộng khiến Vệ Miên không khỏi nhíu mày lại.

Mãi mà cô vẫn chưa tìm được người sắp xếp luyện hồn trận nên tạm thời cũng không dám buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ sau đó người này sẽ lại gây ra chuyện gì đó lớn hơn.

Sau khi thông báo cho người hướng dẫn và phụ huynh của Vương Tuấn Bác, Vệ Miên và Phùng Tĩnh cũng rời đi.

Hôm nay chuyện mà Vệ Miên đã làm lại cày mới thế giới quan của Phùng Tĩnh, khiến cô ấy không khỏi cảm thấy tò mò hơn về thế giới mà mình chưa từng đọc lướt qua đó.

"Trên đời này thật sự có ma quỷ sao?"

"Có."

"Không phải nói người chết rồi sẽ xuống địa phủ sao, sao còn có quỷ nữa?"

"Hôm nay Vương Tuấn Bác đụng phải quỷ sao?"

"Quỷ có đói không, có cần ăn cơm không?"...

Mấy hôm nay Vệ Miên đang chuẩn bị điêu khắc ngọc phủ thủ công, Ngọc thạch mà Trần Đại Bằng tặng cho đã được nuôi dưỡng trong tụ linh trận một khoảng thời gian rồi nên càng trong suốt hơn.

Phẩm chất của miếng ngọc cũng đã tăng lên ít nhất là một bậc, nếu lấy ra ngoài bán, e rằng còn cao hơn cái giá trước đó rất nhiều.

Thậm chí Trần Đại Bằng còn tặng luôn một bộ thiết bị cắt ngọc thạch cỡ nhỏ, anh ta vẫn luôn đợi ngọc thạch mà Vệ Miên chế tác, chỉ là không tiện mở miệng giục mà thôi.

Mấy hôm trước Vệ Miên đã cắt con dấu ngọc Hòa Điền kia thành bốn miếng, đều là những miếng dẹt không dày quá một phân, như vậy điêu khắc thành ngọc bài rồi khắc phù chú bên trên sẽ càng thuận tiện hơn.

Máy hôm nay cô đều mang theo một miếng trong số chúng bên mình, dùng nguyên khí trên người để nuôi dưỡng nó.

Chỉ là vẫn chưa bắt tay vào khắc, phù văn không thể so với những thứ khác, không thể có bất cứ một sai sót nào cả, bằng không, đó không phải hộ thân mà là hại người.

Hơn nữa, cô còn phải làm quen với hướng đi của khí tức bên trong miếng ngọc thạch này, cố hết sức thuận theo màu sắc ban đầu của nó để khắc phù văn, nếu không sẽ rất dễ phá hỏng hiệu quả.

Cũng chính trong hai ngày này, cô đã làm quen thành công, có thể bắt tay vào làm bất cứ lúc nào.

Vệ Miên sắp xếp một tụ linh trận cỡ nhỏ bản nâng cấp trong thư phòng cho mấy miếng ngọc thành đã nuôi dưỡng đủ, để chúng dẫn linh khí từ khắp bốn phương tới tiếp tục nuôi dưỡng.

Ngày hôm sau.

Lúc cô đang chơi với ngọc bài và dao cắt thì Tiền Lệ dẫn một người đàn ông tới đây, nói là chú út của cô ta.

Chú út Tiền lớn hơn Tiền Lệ chưa đến vài tuổi, mặt tròn, lúc cười lên trông vô cùng ôn hòa.

"Gần đây chú út của tôi gặp phải chút chuyện nhưng tôi cứ cảm thấy không đúng thế nào, cho nên mới qua đây tìm cô nhờ xem giúp."

Tiền Lệ giới thiệu hai người với nhau, sau đó mới kể lại tình hình của chú út Tiền cho Vệ Miên nghe.

Chú út Tiền làm ăn buôn bán, việc kinh doanh xưa nay đều rất bình thường, có đôi khi sẽ lỗ một ít tiền nhưng đại đa số thời gian đều kiếm được tiền.

Nhưng gần đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà tổng giám đốc Tiền vẫn luôn "mất" một cách vi diệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận