Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 824: Hai Ông Già Râu Tóc Bạc Phơ

.



Chương 824: Hai Ông Già Râu Tóc Bạc Phơ

Chương 824: Hai Ông Già Râu Tóc Bạc Phơ

Vệ Miên nhả ống hút ra: "Nói một cách chính xác, chắc hẳn phải là hai con mới đúng."

"... Đậu má, thế còn lợi hại hơn."

Vệ Miên cử động cơ thể, cũng không biết là nằm quá lâu khiến bây giờ cả người đều cứng ngắc, hơi cử động một tí là cảm thấy chỗ nào cũng đau.

"Nâng cái giường lên đi."

Trịnh Hạo lập tức điều khiển cái giường nâng lên để Vệ Miên có thể ngồi thẳng hơn một chút.

Dù sao thì nằm nói chuyện với người ta vẫn khiến cô không được quen cho lắm.

"Anh đi mua ít đồ ăn cho tôi đi, tôi đói rồi, ăn xong tôi sẽ từ từ kể cho anh."

Vệ Miên dặn dò xong lại nghĩ đến điểm khác thường ở chỗ này, vừa vặn cô đang muốn tìm một người bản địa để hỏi chuyện: "Thuận tiện gọi cả cha anh và Quách Trĩ tới đây luôn, hoặc là người có tiếng nói trong Đạo môn có ai ở Thanh Bình thì cũng gọi một thể qua đây đi."

"Được rồi sư thúc."

Trịnh Hạo gọi một cuộc điện thoại, chưa đến nửa tiếng là Quách Trĩ và Trịnh Khai Nguyên đã vội vàng chạy tới, đi chung với bọn họ còn có hai ông cụ râu tóc bạc phơ và một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đều là những người mà Vệ Miên chưa từng gặp lần nào.

Trịnh Khai Nguyên và Quách Trĩ thấy Vệ Miên đã tỉnh lại mà đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau khi đi tới hàn huyên vài câu mới bắt đầu giới thiệu ba người mà mình dẫn đến với cô.

Trong hai ông cụ, người không có râu là chưởng môn của Chính Nhất Phái – Sở Chính, một người khác để râu là Vân Kiến Trung của Mao Sơn Phái, người đàn ông trung niên lại là Lưu Quang Nghĩa thuộc bộ phận đặc biệt của chính phủ.

Dáng người của Sở Chính cao, vẫn luôn nghiêm mặt, bộ dáng rất hung dữ, lúc chào hỏi Vệ Miên cũng hơi cứng ngắc, có thể nhìn ra được người này có tính cách không thích giao lưu với người khác.

Vân Kiến Trung có dáng người thấp hơn một chút, mặt tròn, bộ dáng thích cười ha ha, trông rất giống một ông bác hay đi tản bộ, có tính cách tốt ở trong công viên, ông ta cười nói vô cùng nhiệt tình với Vệ Miên.

Lưu Quang Nghĩa thì lại mang tới cho người một loại cảm giác rất ôn hòa, cộng thêm khí chất nho nhã lịch sự, thoạt nhìn rất giống một học giả mà không giống đạo sĩ một tí nào.

Người này vừa nhìn đã biết không hay nổi nóng, trông rất dễ chung sống.

Nhưng Vệ Miên cảm thấy bộ trưởng Lưu có tính cách ôn hòa trước mặt này, trên thực tế cũng không hề dễ tính như vẻ ngoài thường thấy đâu.

"Vệ tiểu hữu, bây giờ cảm thấy cơ thể thế nào rồi? Đã đỡ hơn tí nào chưa?"

Vệ Miên mỉm cười: "Đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ba vị đã quan tâm."

Sở Chính nghe vậy, tầm nhìn bèn lướt qua gương mặt trắng bệch của Vệ Miên, sau đó lại chuyển sang đôi môi không có một tí huyết sắc nào của cô, vừa nhìn đã biết cô gái trẻ này bị thương không hề nhẹ, hơn nữa còn tiêu hao linh lực cả người.

Nhưng đối mặt với một con quái vật lớn như thế mà vẫn có thể toàn thân trở ra đã là ghê gớm lắm rồi, đủ để thấy được thực lực của cô cực mạnh, đây là điều khiến mấy người già như bọn họ không thể không bội phục.

"Tiểu hữu có thể nói với chúng tôi về tình hình trong mộ thất kia được không?" Vân Kiến Trung mỉm cười hỏi.

"Cho dù Vân chưởng môn không khỏi thì tôi mời mấy vị tới đây cũng là để nói mà."

Mấy người đều biết nguyên nhân Vệ Miên tới chỗ đó, nếu nói về toàn bộ những điều mắt thấy tai nghe sau khi xuống bên dưới kia thì cô cũng không hề phóng đại một tí nào cả, chỉ kể lại sự việc đã gặp phải một cách vô cùng bình tĩnh, bao gồm cả phát hiện của mình trên cỗ quan tài và cả tình hình của hai con cương thi kia.

"Cho nên nói một cách chính xác, tôi chỉ giết chết một con cương thi bay trong số đó, một con khác là bản thân nó tự chết chung cùng mẹ mình..."

Còn chưa đợi cô nói xong, cả năm người đã hít ngược một ngụm khí lạnh.

"Hai con cương thi?"

"Cương thi bay?"

Bốn người đều khiếp sợ đến cực điểm, lúc lại nhìn về phía Vệ Miên, ánh mắt đã thay đổi hẳn, rốt cuộc phải có thực lực thế nào mới có thể toàn thân trở ra dưới sự vây sát của hai con cương thi cơ chứ.

Điều quan trọng nhất là một trong hai con cương thi này còn là cương thi bay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận