Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 800: Anh Ta Thật Sự Đã Có Tiền Rồi

.



Chương 800: Anh Ta Thật Sự Đã Có Tiền Rồi

Chương 800: Anh Ta Thật Sự Đã Có Tiền Rồi

Bây giờ anh ta đã biết giá trị của món đồ này rồi, ngược lại cũng không vội bán đến thế, ít nhất cũng nên nghe ngóng thêm.

Nhưng cũng không thể rầy rà quá lâu, Tiểu Vũ vẫn đang đợi chữa bệnh cho nên Vương Vĩ quyết định đến Tiệm đồ cổ Trần Ký mà Vệ Miên đã nói để xem thử, nếu giá cũng tương tự vậy sẽ chọn bên nào có giá cao hơn để bán.

Nhìn anh ta bỏ chiếc bình hoa đắt như thế vào trong thùng các tông, ông cụ không nhịn được mà khóe miệng co rút.

Thật sự chỉ hận không thể cho đối phương một cái rương miễn phí, một thứ đắt như thế lại bỏ vào thùng các tông, đúng là phung phí của giời!

Đợi bóng dáng của Vương Vĩ biến mất tại cửa của Chí Viễn Trai, nhân viên tiệm lập tức quay đầu nhìn về phía ông cụ.

"Ông Hướng, ông không giữ anh ta lại sao?"

Ông cụ phe phẩy cái quạt trong tay.

"Không cần lo lắng, nếu anh ta và Vệ đại sư đã quen biết vậy chắc chắn sẽ nhắm chuẩn quán chúng ta và Trần Ký thôi. Trần Ký là tiệm nhỏ mới phát lên được hai năm nay, huống chi, tôi cũng biết con người Trần Đại Bằng đó, anh ta cũng không phải một người thích mạo hiểm đâu. Tài chính lưu động trong quán nhỏ có hạn, tôi không tin anh ta dám đặt sáu nghìn vạn vào trong một cái bình hoa. Cậu cứ nhìn mà xem, lát nữa, chàng trai kia vẫn phải quay lại đây thôi."

Nhân viên tiệm lại cảm thấy không có chuyện như thế. Người ta đã nói có quen biết Vệ đại sư rồi, ông Hướng không trực tiếp ra cái giá thực tế nhất, sau này người ta không chịu tới nữa thì phải làm sao?

Huống chi, vấn đề giá cả này có thể giấu được người khác chứ không giấu được người trong nghề đâu.

Bình đại hải hồng thương long giáo tử trong men sứ lần trước đã được bán đấu giá từ rất lâu rồi, nếu đặt đến hiện tại chắc chắn không chỉ có mỗi cái giá này, cậu ta cảm thấy nó thừa sức hơn tám nghìn vạn nữa kìa.

Không phải đã sớm có người chuyên nghiệp trong nghề phỏng đoán rồi sao, không quá năm năm, cái bình này có thể được xếp vào hàng cấp bậc đồ cổ hơn trăm triệu.

Nếu như cậu ta có tiền thì chắc chắn đã sớm mua lại cái bình đó rồi cất kỹ nó đi, đợi qua vài năm sẽ biến thành hơn một trăm triệu tệ.

Đầu tư vào thứ gì mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cảm giác tại hiện trường đầu giá, tiền đều không phải là tiền mà là giấy lộn!

Nhưng cậu ta chỉ là một nhân viên bán hàng, ông Hướng lại là thầy giám định có thâm niên, cho dù là xét từ quyền lên tiếng hay là phương diện tư cách thì cậu ta còn lâu mới bì kịp đối phương, cho nên cậu ta vẫn nên ngậm miệng, ngoan ngoãn đón tiếp khách hàng thì hơn!

Vương Vĩ tìm người trên phố Phong Thủy để hỏi thăm, sau đó dựa theo lời mà bọn họ nói đi thẳng đến giữa phố, rất nhanh đã trông thấy Tiệm đồ cổ Trần Ký.

Cũng giống như Chí Viễn Trai trước đó, anh ta đi thẳng vào trong nhưng sau khi biết thứ nằm trong thùng các tông chính là bảo bối, bước chân của anh ta đã thong dong hơn trước đó vài phần.

Vừa vặn Trần Đại Bằng đang ngồi trong tiệm, nghe nói có người muốn bán bình đại hải hồng thương long giáo tử, anh ta vội vàng gọi điện thoại kêu thầy giám định vừa mới ra ngoài trở về, hai người bọn họ nghiên cứu món đồ này rất lâu, cuối cùng mới xác định: "Hàng thật!"

Vương Vĩ đã có kinh nghiệm từ ban nãy rồi, anh ta trực tiếp báo tên của Vệ Miên, ngỏ ý là cô kêu mình tới đây.

Trần Đại Bằng nghe nói là Vệ đại sư giới thiệu, anh ta quan sát Vương Vĩ từ trên xuống dưới mấy lần nhưng cũng không hỏi mối quan hệ giữa hai người họ, chỉ quay đầu thảo luận với thầy giám định một phen, cuối cùng ra giá sáu nghìn ba trăm vạn tệ.

"Không giấu gì Vương tiên sinh, với cái giá này thì tôi vẫn kiếm được nhưng không kiếm được bao nhiêu đâu, cái giá mà trả cho anh cũng đã được tham khảo từ buổi đấu giá trước đấy, vì gần đây không có loại bình hoa tương tự thế này xuất hiện cho nên về phương diện giá cả, thật sự có hơi khó nắm chuẩn được."

"Nhưng anh yên tâm, nếu Vệ đại sư đã giới thiệu anh tới đây, nếu lúc bán đấu giá được cái giá cao hơn, tôi có thể bù thêm cho anh ba mươi phần trăm dựa theo cái giá bán được, còn nếu đấu giá bị bán với giá thấp hơn vậy cũng không liên quan đến anh, tôi..."

"Tôi bán! Bây giờ chuyển tiền luôn đi!"

Trần Đại Bằng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Vương Vĩ ngắt lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận