Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 146: Lỡ Như Cha Không Biết Thì Sao?

.



Chương 146: Lỡ Như Cha Không Biết Thì Sao?

Chương 146: Lỡ Như Cha Không Biết Thì Sao?

Nhưng lời của Lâm Tử Hàng lại khiến trong lòng anh ta cũng sinh ra sự mong đợi như thế, lỡ như cha không biết thì sao?

Lỡ như là Bao Vân Bình giấu ông ta, vậy không phải mình đã hiểu lầm rồi sao?

Cứ nghĩ ngợi lung tung như thế, Khúc Bác Văn bất tri bất giác đã lấy di động ra, gọi một cuộc cho cha Khúc mà mình đã lâu không liên lạc đó.

Trong nháy mắt điện thoại vừa nối máy, hai mắt Khúc Bác Văn không nhịn được mà đỏ hoe, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc mà hồi mẹ Khúc vẫn còn, trong giọng nói của anh ta vô thức mang theo chút nghẹn ngào.

"Cha."

Cha Khúc nhận cuộc gọi của con trai vẫn chỉ như bình thường hỏi anh ta đã ăn cơm chưa, sau khi có được câu xác nhận của anh ta lại hỏi gọi điện thoại về có chuyện gì.

Hai cha con họ đều như thế, lúc không có việc gì hoàn toàn sẽ không gọi điện thoại cho đối phương, mấy năm nay vẫn luôn là như thế, khoảng thời gian lâu nhất có lẽ gần một năm trời bọn họ không liên lạc.

Cảm giác được thái độ của cha vẫn không có sự thay đổi gì so với bình thường, Khúc Bác Văn cảm thấy có khả năng là mình nghĩ nhiều rồi.

Trong lòng anh ta nhẹ nhõm sau đó mới mở miệng dò hỏi: "Cha, gần đây có người nào hỏi sinh thần bát tự của con không?"

Cha Khúc lập tức phủ nhận: "Không có, ai hỏi cái thứ đó làm gì, không ăn được, không uống, hỏi thứ đó thì có tác dụng gì?"

Nhưng cùng lúc nói ra câu này, bàn tay đang cầm điện thoại của ông ta lại siết chặt, trong lòng thoáng chột dạ, có điều, ông ta nó đã nhanh chóng bị cơn giận đè xuống.

Nghĩ đến câu hỏi chẳng hiểu làm sao này của con trai, trong lòng ông ta chợt căng thẳng.

Nếu lúc này Khúc Bác Văn đứng trước mặt cha Khúc chắc chắn có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi đó của ông ta.

Trái tim đang treo lơ lửng của Khúc Bác Văn hơi hạ xuống, nghĩ nếu chuyện này là do Bao Vân Bình làm vậy anh ta phải nói với cha như thế nào mới có thể khiến ông ta cảm thấy mình không phải đang chia rẽ mối quan hệ giữa bọn họ.

Anh ta cân nhắc đắn đo một lúc rồi mới mở miệng nói: "Cha, gần đây sức khỏe của con không được ổn cho lắm, đã đi khám nhiều bệnh viện nhưng đều không phát hiện ra vấn đề, nhưng con vẫn cảm thấy không đúng, hôm nay Tử Hàng dẫn con đi tìm một đại sư, đại sư nói con đã bị phối minh hôn, cha, cha từng nghe nói về minh hôn chưa?"

Cha Khúc nghe được câu này mà sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta hoảng loạn trả lời: "Chưa từng nghe qua, cái thứ vớ va vớ vẩn gì đâu, đã bảo con phải tin tưởng vào khoa học rồi cơ mà, cơ thể thấy không thoải mái thì đi tìm bác sĩ khám đi, đừng có tin mấy thứ giả thần giả quỷ kia nữa."

Ông ta lại không biết, chính vì câu trả lời sốt ruột này của mình đã khiến lòng người sinh nghi, huống chi còn là ý nghĩa trong câu nói.

Trái tim của Khúc Bác Văn hơi chìm xuống, anh ta khó mà chấp nhận được suy đoán của mình có khả năng chính là sự thật.

Anh ta vẫn nói tiếp: "Nhưng con cảm thấy vẫn rất đáng tin đấy chứ, đại sư kia nói chỉ cần con trả tiền thì có thể giải minh hôn này, nếu đã không liên quan đến nhà mình vậy ngày mai con sẽ tìm đại sư tới giúp giải quyết."

Cha Khúc vừa nghe vậy đã lập tức nôn nóng: "Không được! Đã bảo con không được tin mấy thứ mê tín phong kiến đó rồi, trên đời này nào có minh hôn với chẳng không minh hôn cái gì, con còn tìm đại sư làm gì, thế không phải ném tiền qua cửa sổ sao? Đừng có vớ vẩn nữa, phí tiền!"

Khúc Bác Văn nhắm mắt, vừa rồi cha anh ta còn nói mấy thứ này không thể tin nhưng bây giờ lại bảo không cho anh ta phá giải, thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy, nếu nói trong này không có chuyện kỳ quái thì anh ta chẳng tin một chút nào.

"Nhưng gần đây con cứ thấy khó chịu mãi thôi, cả người vừa vô lực vừa túa mồ hôi lạnh, đã bất tỉnh mấy lần rồi."

Trong đáy mắt cha Khúc lóe lên vẻ mừng rỡ, một khắc này, vẻ mặt của ông ta mừng rỡ như điên cứ như thể nguyện vọng rất nhiều năm đã thành hiện thực vậy.

"Không thoải mái thì đi khám bác sĩ đi, người này không khám ra được thì khám thêm mấy người nữa, con đã lớn như thế rồi, chút chuyện này còn cần cha nói nữa sao? Được rồi, cha còn có việc, để sau hãy nói đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận