Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1074: Từ Đường

.



Chương 1074: Từ Đường

Chương 1074: Từ Đường

Hoặc là ngày nào cũng sợ hãi lo lắng cũng có thể sợ đến chết luôn quá.

"Đúng! Miếng vảy màu đen, nhưng không phải đen hoàn toàn mà vẫn có chỗ màu xám trắng, dù sao thì cái màu đó cũng kỳ quái lắm."

Vệ Miên hơi đăm chiêu: "Có thể cho tôi xem được không?"

"Ở trong từ đường ấy! Nếu đại sư muốn xem thì tôi về lấy cho cô."

"Từ đường?"

Ông cụ gật đầu: "Không sai, chính là từ đường! Vì sợ cái thứ đó tiếp tục hại người nên trưởng thôn quyết định cung phụng miếng vảy ở từ đường, để xem được chúng tôi thờ cúng thì con trăn kia có thể nhắm một mắt mở một mắt hay không."

Sự thật chứng minh, từ sau khi bọn họ bắt đầu thờ cúng, quả thật cái thứ đó đã không còn ra ngoài hại người nữa.

Cho nên sau này, mỗi lần nhặt được miếng vảy ở trong thôn là người trong thôn đều sẽ đặt vào trong từ đường, suốt một khoảng thời gian dài như vậy cũng coi như bình an vô sự.

Nhưng bình an vô sự không có nghĩa là thật sự không có chuyện gì, có một thứ nguy hiểm có khả năng sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào ở ngay đây, không một ai có thể thật sự yên tâm sinh sống trên đảo được nữa.

Nhưng con trăn có thể phát triển to lớn đến như thế chắc chắn đã mở linh trí rồi, bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, làm sao có thể đấu lại được cái thứ đã thành tinh đó chứ.

Cho nên nghe nói cuộc thi thầy phong thủy muốn qua đây khảo sát địa hình để chọn vị trí thi đấu, trưởng thôn đã tốn rất nhiều công sức, mục đích chính là hy vọng có thêm nhiều thầy phong thủy có bản lĩnh tới đây, và nhờ bọn họ giúp giải quyết đại họa trong lòng này.

"Các đại sư, mong các ông giúp nghĩ cách xử lý cái thứ này cho, lần này các ông dẫn nhiều người tới đây như vậy chắc chắn sẽ càng có biện pháp hơn mấy dân chúng bình thường như chúng tôi, chỉ cần có thể giải quyết được thứ này thì chúng tôi bằng lòng trả tiền! Bao nhiêu tiền cũng được!"

Mấy ông bà cụ có làn da ngăm đen và gương mặt nhặt nheo nhìn bọn họ với ánh mắt khẩn cầu, thế nhưng mấy vị giám khảo kia nghe rõ đầu đuôi ngọn ngành xong, sắc mặt lại không được dễ coi cho lắm.

Mình chọn chỗ này với bị người chơi tâm kế chọn trúng là hai loại cảm giác khác nhau, cho dù chỗ này có quả thật phù hợp với cuộc thi đến thế nào đi chăng nữa.

Ngược lại, Sở Chính không nghĩ nhiều đến vậy, ông ta không hề chần chừ mà bảo: "Dù sao cũng đã đến đây rồi, chúng ta cứ qua từ đường xem sao trước đã, tôi cũng muốn biết miếng vảy đó như thế nào."

Thông qua miếng vảy mới có thể phán đoán được rốt cuộc là thứ gì đang tác oai tác quái trên hòn đảo này.

Mấy người vừa nghe xong cũng cảm thấy đúng là như thế, đằng nào cũng tới cả rồi, nhưng tuyển thủ thi đấu đều đang tìm huyệt ở trên núi, trong thôn không có một ban giám khảo nào ở lại cũng không được, cuối cùng quyết định bốn người đến từ dường và bốn người khác ở lại trong thôn.

Có người muốn đi xem vậy hiển nhiên cũng có người không muốn đi, như vậy chia thành hai tốp cũng không cần khó xử.

Ngược lại cũng dễ phân công, người bình thường chỉ am hiểu phong thủy gia trạch và xem bói chuyện nhà trực tiếp ở lại là được, những người khác thì đi theo ông cụ nọ đến từ đường.

Rất nhiều người ở bên Hồng Kông đều đến từ vùng duyên hải hoặc là các thành phố miền Nam, bọn họ vô cùng coi trọng từ đường, cho dù trên hòn đảo nhỏ không có bao nhiêu người ở nhưng vẫn có từ đường, cứ định kỳ là sẽ có người tới dọn dẹp và thờ cúng.

Vệ Miên đứng trước cửa từ đường và quan sát cẩn thận môi trường xung quanh nhưng nhìn một lúc lâu mà cô vẫn không phát hiện ra có điểm gì khác thường.

Chỉ là một chỗ vô cùng bình thường, cô dừng bước chân một lúc sau đó mới trực tiếp đi vào cùng mấy người trong thôn.

Trong từ đường được quét dọn rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được người trong thôn chắc hẳn có kinh nghiệm thờ cúng, Vệ Miên chỉ liếc mắt cái đã nhìn thấy một chồng vảy đen bên cạnh một đống bài vị.

Vì không biết đó rốt cuộc là thứ gì nên lúc thờ cúng trong từ đường cũng không lập bài vị mà là trực tiếp để miếng vảy ở bên trên, sau đó đặt thêm một bàn thờ phía trước miếng vảy.

Lúc này, vảy đen chồng chất lại với nhau, đã được năm miếng, ba miếng trong đó còn nguyên vẹn, chỉ có hai miếng là gãy.

"Đại sư, miếng vảy này được chúng tôi nhặt ở trong thôn, cái miếng gãy kia cũng được chúng tôi tìm thấy sau khi kiểm tra kỹ càng xung quanh sau đó để chung ở đây luôn." Ông cụ nọ ở đằng sau nói với vẻ dè dặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận