Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 137: Tìm Một Đại Sư Chuyên Nghiệp Cho Ông

.



Chương 137: Tìm Một Đại Sư Chuyên Nghiệp Cho Ông

Chương 137: Tìm Một Đại Sư Chuyên Nghiệp Cho Ông

Lúc này, trên đầu anh ta túa đầy mồ hôi hột, vạt áo trước cũng ướt nhẹp, bó sát lên người, khiến cho mấy nhân viên phục vụ trong quán cà phê đều đỏ bừng mặt.

Lâm Tử Hàng liếc mắt nhìn người bạn thân một lượt với ánh mắt trêu ghẹo: "Ông vừa mới làm gì thế, đi tập gym hả? Sao đầu đầy mồ hôi thế kia?"

"Không có, vừa mới ra khỏi nhà giáo sư Hồ xong, đều là mồ hôi túa ra lúc đi bộ đấy." Khúc Bác Văn rất bất đắc dĩ, anh ta cũng không muốn như vậy đâu nhưng gần đây mồ hôi ra vô cùng nhiều.

Lâm Tử Hàng nghe nói anh ta đi đường cũng túa mồ hôi mà không khỏi bật cười: "Sao thế nhỉ, chẳng qua chỉ mới ra nước ngoài có mấy năm mà cơ thể đã yếu thành như vậy rồi hả? Lẽ nào bị gái Tây hút khô người rồi?"

Khúc Bác Văn kéo cái áo trên người, lườm anh ta một cái, có điều, nghĩ đến tình trạng cơ thể của mình gần đây đúng là không được tốt cho lắm thật: "Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà ngày nào cũng túa mồ hôi lạnh, chưa được bao lâu là quần áo đã có thể ướt sũng rồi."

Hơn nữa tay chân còn lạnh toát, phải biết rằng anh ta là một người đàn ông đang tuổi tráng niên, chỉ có nước bị người nói là cả người nóng rực thôi, chứ chưa bao giờ từng phải cảm giác tay chân lạnh như băng gì đó mà nữ sinh thường nói kia.

"Thế ông đã đến bệnh viện khám chưa?" Lâm Tử Hàng thấy lại có một giọt mồ hôi chảy từ trên trán anh ta xuống thuận theo gò má, sau đó lọt thỏm xuống cổ áo rồi biến mất, cũng cảm thấy như vậy hình như không được bình thường cho lắm.

Khúc Bác Văn gật đầu: "Đi rồi chứ, không phải một khoảng thời gian trước tôi có đến thủ đô một chuyến hay sao, lúc đó có đến bệnh viện khám qua rồi nhưng bác sĩ cũng không nhìn ra được là bệnh gì, chỉ nói có khả năng tôi vừa mới từ nước ngoài về nên cơ thể chưa điều chỉnh xong mà thôi."

Con mẹ nó, chưa điều chỉnh xong cái gì, anh ta về nước đã gần một tháng rồi, trước đấy vẫn còn khỏe khoắn bình thường cơ mà, nhưng Khúc Bác Văn đã đổi hết mấy bệnh viện mà kết quả khám bệnh vẫn như nhau.

Lâm Tử Hàng nhíu mày, vẫy tay cho nhân viên phục vụ gọi một cốc nước ấm: "Với tình trạng hiện tại của ông vẫn đừng nên tùy tiện uống đồ linh tinh nữa, uống nước đi, uống nhiều nước bổ sung thêm nước!"

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, thấy thời gian cũng đến rồi mới quyết định tìm một quán cơm để dùng bữa.

Nhưng không ngờ lúc Khúc Bác Văn đứng dậy lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đổ sang một bên.

Lâm Tử Hàng nhanh tay nhanh mắt lập tức chặn ở bên dưới, đỡ cơ thể suýt chút nữa thì ngã đổ của đối phương.

"Lão Khúc, lão Khúc!"

Trước mắt chỉ tối sầm một chút thôi, Khúc Bác Văn nhanh chóng tỉnh táo lại, anh ta bám vào khung cửa bên cạnh nghỉ ngơi một lúc rồi mới xua tay với Lâm Tử Hàng.

"Không sao, gần đây toàn như thế cả, đã ngã mấy lần rồi, cái vết trên trán này là do hôm qua ngã đấy, rồi từ từ sẽ ổn thôi."

Lâm Tử Hàng nhíu mày: "Ông như vậy đúng là không bình thường, bắt đầu từ khi nào thế?"

Khúc Bác Văn cầm cốc nước lên uống thêm một hớp, hồi tưởng lại: "Sau khi về nước chưa được bao lâu thì bị vậy, cho nên bác sĩ kia mới cho rằng nguyên nhân là bất thình lình đổi môi trường, nghe cũng không phải không có lý."

Lâm Tử Hàng cũng sẽ không nghĩ như thế, chính vì đã trải qua chuyện của Lâm Thiến Thiến khiến cho thế giới quan của một người theo chủ nghĩa duy vật như anh ta trực tiếp sụp đổ, không thể không tin rằng trên đời này quả thật có vài thứ mà anh ta không thể nhìn thấy được tồn tại.

Cho nên lúc này, Lâm Tử Hàng đã có một suy nghĩ hơi khác.

"Ông còn phát hiện ra được điểm gì khác thường nữa không? Toàn bộ những chỗ kỳ quái đều không được bỏ qua."

Khúc Bác Văn thấy sắc mặt của người anh em tốt nghiêm túc cũng không khỏi nghiêm trang hơn hẳn.

"Còn có gì khác nữa à?" Anh ta nhíu mày nghĩ ngợi.

Anh ta nhớ đến trước khi mình luôn túa mồ hôi lạnh hình như... từng nằm mơ thì phải?

Trong mơ...

Nghĩ như thế, vẻ mặt của Khúc Bác Văn hơi mất tự nhiên.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Lâm Tử Hàng lập tức phát hiện ra không đúng.

"Có... có mơ một giấc." Khúc Bác Văn hơi khó mở miệng.

Vẻ mặt của Lâm Tử Hàng bắt đầu trở nên kỳ quái: "Mộng xuân hả?"

"Đại loại thế đấy!"

Lâm Tử Hàng nhíu mày: "Sau đó thì sao, còn mơ thấy nữa không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận