Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 602: Không rét mà run

.



Chương 602: Không rét mà run

Chương 602: Không rét mà run

Xưa nay Vệ Miên không phải một người lòng dạ độc ác, cho dù là kiếp trước ở Chính Dương Tông hay là khi đến nơi này thì cũng rất ít khi cô thi triển thuật pháp đối phó với con người.

Trừ phi đối phương thật sự quá mức độc ác, bằng không, cô cũng chỉ tính kế nho nhỏ, dạy cho một bài học nhỏ là thôi.

Hôm nay có thể ra tay nặng đến như vậy với Mã Minh Tuệ thật sự cũng là tại đối phương đã hoàn toàn chọc giận cô.

Có cái thứ này giúp đỡ, không đến một ngày là Bạch Hổ sát sẽ nổi lên tác dụng.

Vệ Miên lại xác nhận lại một lần cuối cùng rồi mới nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, sau đó xóa sạch toàn bộ dấu vết mà mình mang tới, trèo qua hàng rào giống lúc tới để rời đi.

Cô nhẩm tính thời gian, đợi khi cô trở về dưới cái cây ban nãy thì âm khí lượn quanh camera cũng gần như tan biến sạch sẽ.

Camera lại một lần nữa lập lòe rồi nhanh chóng khôi phục như thường.

Mà lúc này, Vệ Miên đã rời khỏi Phượng Hoàng Thành, trở về căn nhà lầu nhỏ của mình.

Trong màn đêm tĩnh lặng, người trong khu biệt thự đều đang ngủ say, không có bất cứ một người nào phát ra sự khác thường ban nãy.

Lúc này, Mã Minh Tuệ đang ngủ bên trong căn biệt thự của nhà mình lại không thoải mái đến thế, cô ta rét đến tỉnh lại.

Mã Minh Tuệ mở sáng màn hình di động để nhìn giờ, thấy bây giờ chỉ mới là ba giờ sáng, cô ta lập tức nhíu chặt mày lại.

Ngày tháng sáu thì làm sao có thể rét đến thế này được chứ, cô ta kéo ngay cái chăn tới đắp lên người, vốn còn tưởng có thể nhanh chóng cảm thấy ấm áp nhưng không ngờ nằm một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy ấm lên một chút nào, ngược lại còn càng ngày càng lạnh.

Loại cảm giác lạnh khác hoàn toàn với trước đây, muốn kêu Mã Minh Tuệ hình dung thì cô ta chỉ có thể nói nó giống âm u lạnh lẽo hơn.

Loại âm u lạnh lẽo này giống như ma pháp tấn công, đắp chăn rồi mà vẫn không ngăn chặn được, chỉ khiến người cảm thấy cái lạnh xộc thẳng vào trong xương cốt khiến cho cô ta không nhịn được mà đắp chăn, run cầm cập.

Cho dù cô ta đã bật điều hòa lên rồi nhưng vẫn cảm thấy rét như cũ.

Hơn nữa, cô ta thấy đầu óc nặng nề choáng váng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê hình như còn trông thấy cái bóng gì đó lướt qua trước giường.

Nhưng Mã Minh Tuệ thật sự quá buồn ngủ nên lại ngủ thiếp đi.

Chỉ là cô ta không ngủ say được cho lắm, mấy tiếng đồng hồ sau đó vẫn luôn nằm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Phần lớn thời gian Mã Minh Tuệ và Thiện Hồng Phát sẽ ngủ chung nhưng tối hôm qua hai người bọn họ cãi nhau nên đã chia phòng.

Đợi buổi sáng thức dậy, cô ta chỉ cảm thấy cả người ê ẩm nhức nhối, hoàn toàn không giống mới ngủ một giấc, chỉ thấy mệt mỏi lạ thường.

Buổi sáng cô ta đo nhiệt độ cơ thể nhưng cũng không thấy dấu hiệu bị sốt, ngược lại nhiệt độ còn thấp hơn bình thường một chút, cô ta cho rằng mình có triệu chứng sắp bị cảm mạo nên dự định ăn sáng xong sẽ gọi bác sĩ riêng tới đây.

Mã Minh Tuệ vẫn như thường lệ rời giường rửa mặt, sau đó trực tiếp mặc chiếc pyjama bằng lụa thật đi ra khỏi phòng, người giúp việc bên dưới đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Cô ta vén mái tóc vẫn còn ẩm ướt của mình rồi đi xuống lầu, nhưng không ngờ bước đầu tiên trực tiếp giẫm hụt, lăn thẳng một phát từ trên xuống dưới.

"Rầm!"

"Á..."

Tiếng va chạm và tiếng hét chói tai đồng thời vang lên, ngay sau đó chính là tiếng kêu la liên tiếp không ngừng, chỉ là âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ dần.

Người giúp việc đang làm việc trong nhà bếp và sân vườn vừa nghe thấy tiếng động này cũng vội vàng rời khỏi vị trí công tác của mình để chạy qua, sau đó chỉ nhìn thấy nữ chủ nhân của nhà của bọn họ đang nằm bẹp dưới đất, cơ thể cong vẹo thành một góc độ rất kỳ quái.

Mà thứ bắt mắt người nhất lại chính là một cơ thể trần như nhộng bên dưới chiếc pyjama màu đỏ thẫm bằng lụa thật.

Thiện Hồng Phát cũng bị tiếng hét của Mã Minh Tuệ gọi ra ngoài, đợi đến khi nhìn thấy cô ta nằm sấp, cái mông vểnh lên, gương mặt thịt vốn còn mang theo vẻ nghi ngờ của anh ta lập tức tối sầm đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Nếu không phải vì địa vị ở công ty thì anh ta thật sự chẳng cần một ả đàn bà như thế làm gì, nhưng bây giờ hai người họ đang là vợ chồng, là một thể, anh ta nhất định phải giữ thể hiện cho cuộc hôn nhân này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận