Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 950: Sao Có Thể

.



Chương 950: Sao Có Thể

Chương 950: Sao Có Thể

Nhưng trên thực tế, anh ta cũng không thích môi trường sống ở thành phố lớn cho lắm, nhưng cái chỗ ở quê nhà kia thật sự đã để lại bóng ma tâm lý quá sâu đối với anh ta, vừa nghĩ đến việc phải về đó ở là lại nhớ tới con hổ đã suýt chút nữa ăn thịt anh ta kia.

Vẫn còn chuyện thứ hai khiến anh ta càng thêm khâm phục năng lực của Vệ Miên hơn, vì anh ta chưa từng nói cho ai biết cả, có thể nói rằng chuyện này chỉ có hai vợ chồng bọn họ biết với nhau mà thôi.

Tôn Thiến Tuyết không thích trẻ con và cũng không muốn đẻ con, vừa nghĩ đến việc sau khi đẻ con xong có khả năng sẽ phải đối mặt với vóc dáng xập xệ là cả người cô ta đều thấy khó chịu.

Đồng Lỗi cũng chiều ý cô ta nên giấu người trong nhà chuyện này, chỉ nói bọn họ không cố tình tránh thai, có khả năng duyên phận vẫn chưa tới.

Ngược lại, bản thân anh ta cũng không thích trẻ con đến đâu mà chỉ cảm thấy đến một độ tuổi nhất định thì phải làm chuyện mà độ tuổi đó nên làm, ví dụ như hai mươi sáu tuổi anh ta kết hôn, trước năm ba mươi tuổi sẽ đẻ con... đó đều là bản thân tự vạch ra kế hoạch rồi đi từng bước.

Tôn Thiến Tuyết không muốn đẻ vậy thì không đẻ, sau này nếu như cô ta thay đổi suy nghĩ, đến lúc đó lại đẻ sau cũng không muộn.

Đây là bí mật chỉ có hai vợ chồng bọn họ mới biết, bây giờ lại bị đại sư trực tiếp nói ra, nếu nói không phải cô tự bói ra được thì Đồng Lỗi cũng chẳng tin.

Sau khi xác nhận niềm tin cơ bản đã được xây dựng xong, Vệ Miên mới tiếp tục nói: "Đồng tiên sinh đừng vội muốn biết bản thân phù hợp với công việc gì, bởi vì sắp tới anh sẽ có một thử thách, nếu như có thể bước qua được thì trong tương lai không đi làm vẫn có tiền tiêu mãi không hết. Nhưng nếu không bước qua được thử thách này, anh hoàn toàn không cần phải cân nhắc đến việc có thể làm công việc gì, bởi vì công việc đợi chờ anh chỉ có một... vào trong đó giẫm máy may..."

Đồng Lỗi lập tức hiểu ngay ra được Vệ Miên có ý gì, vào trong đó giẫm máy may chính anh ta sắp vào tù bóc lịch chứ còn gì nữa.

"Sao có thể?"

Vệ Miên gật nhẹ đầu và nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Đồng tiên sinh đừng ngại làm theo lời tôi nói, dù sao thì cuộc sống tốt đẹp vẫn đang chờ anh, cần gì phải vào trong đó chịu tội làm gì chứ?"

Đồng Lỗi không nói gì cả.

Có bước đệm đằng trước, bây giờ anh ta vẫn rất tin tưởng lời nói của Vệ Miên và cũng vì thế mới sinh ra chút chần chừ.

"Đồng tiên sinh không cần trả tiền xem quẻ, gần đây anh nên làm gì thì cứ làm cái đó, trước khi chuyện này phát sinh, tôi sẽ liên lạc với anh, đến khi ấy cứ làm theo lời tôi nói là được."

Đồng Lỗi nghĩ như vậy cũng không có tổn thất gì cả nên đồng ý luôn.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc rồi lại nói thêm vài câu, sau đó Vệ Miên để người rời đi.

Đợi người đi mất rồi, cô trực tiếp dẫn Tân Hiểu Đồng xuống tầng ăn cơm, buổi chiều vẫn còn một đơn muốn xem phong thủy nữa.

Nhiều năm trước gia chủ có mua một cửa hàng mà vẫn luôn cho người ngoài thuê, gần như năm nào cũng sẽ đổi khách thuê, tổng cộng đã đổi đến mười người rồi nhưng không có một người nào làm ăn khấm khá nổi.

Một khách thuê cuối cùng còn nói phong thủy của nhà ông ta không tốt, hơn nữa còn đồn đãi câu này cho người người đều biết hết, dẫn đến việc cửa hàng của nhà ông ta không thể cho ai thuê được nữa.

Gia chủ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm người tới điều chỉnh phong thủy, hơn nữa còn phải làm ngay trước mặt toàn bộ hàng xóm, để mọi người biết mình quả thật có điều chỉnh rồi.

Sau này việc làm ăn của khách thuê có không tốt đến đâu cũng không liên quan đến cửa hàng của ông ta.

Trịnh Hạo và Lương Hạo Nhiên cũng theo tới cùng, vì thế hai người dựa theo địa chỉ mà ông chủ cho, cùng nhau tới trước cửa hàng đó.

Ba người vừa nhìn thấy vị trí của cửa hàng đã đồng thời nhíu mày lại.

"Cửa tiệm này không thể nói là phong thủy có vấn đề." Sau khi Trịnh Hạo nhìn thấy vị trí và bảng hiệu của cửa hàng bèn chậc chậc hai tiếng.

Chủ tiệm nghe được mà vui vẻ trong lòng, khóe miệng vừa mới nhếch lên thì lại nghe anh ta nói tiếp: "Không nói phong thủy có vấn đề vậy chính là trí tuệ của tôi có vấn đề rồi."

Bản mặt của chủ tiệm lập tức dài thượt ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận