Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 132: Thứ Không Sạch Sẽ

.



Chương 132: Thứ Không Sạch Sẽ

Chương 132: Thứ Không Sạch Sẽ

Cũng may mà không xảy ra vấn đề lớn, mấu chốt là không đâm trúng người.

Thôi Quốc Cường thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng xuống xe kiểm tra người vừa rồi suýt chút nữa đã bị đâm trúng kia, nhưng lúc này, trên con đường tối đen như mực trống huơ trống hoác, đừng nói là người mà đến ngay cả một chiếc xe còn chẳng có thì thôi.

Thôi Quốc Cường sợ hết hồn, chỉ cảm thấy lông tơ tóc gáy trên người đều dựng hết lên.

Ông ta đi vòng quanh khu vực gần đó vài vòng, còn liên tiếp gọi vài tiếng, sau khi xác nhận không có người lại càng run sợ hơn.

Đừng thấy Thôi Quốc Cường cao lớn nhưng lá gan của ông ta cực kỳ nhỏ, không dám nghe mấy lời đồn có liên quan đến ma quỷ một chút nào.

Ông ta run rẩy cầm điện thoại lên, bấm số máy của cảnh sát.

Chiếc xe của ông ta đã xảy ra sự cố, cần cảnh sát giao thông đến hiện trường xử lý sau đó mới có thể kêu bên bảo hiểm bồi thường được.

Cảnh sát giao thông nhanh chóng tới, lúc này, Thôi Quốc Cường thấy người tới cũng đã an tâm hơn nhiều, ông ta vẫn coi như bình tĩnh giải thích lại quá trình lúc đó một lần, nhưng sau khi viên cảnh sát giao thông kia trích xuất camera hành trình từ trong xe lại phát hiện trong video hoàn toàn không có một cô gái qua đường nào cả.

Tầm nhìn của viên cảnh sát giao thông liếc qua hai bên tóc mai đã ngả hoa râm của Thôi Quốc Cường, sau đó cố gắng hỏi một cách uyển chuyển: "Không phải ông bị hoa mắt đấy chứ?"

"Sao có thể chứ?" Thôi Quốc Cường vô cùng khẳng định, hai mắt của mình thị lực 5. 0, hồi còn trẻ cũng không bị cận thị, bây giờ tuổi tác cũng không tính là lớn, đâu có bị hoa mắt gì đâu.

Hơn nữa, Thôi Quốc Cường còn thích câu cá, tự xưng là mắt mình tốt nhất không ai bằng cho nên làm sao có thể nhìn nhầm được?

"Tôi thật sự có nhìn thấy mà, cô gái đó mặc một bộ váy đỏ, tóc để xõa, cứ cắm đầu đi qua như vậy này!"

Đừng thấy đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi nhưng lúc này trời vẫn còn tối đen như cũ, viên cảnh sát giao thông nghe thấy ông ta nói như vậy cũng cảm thấy rợn hết tóc gáy.

"Tầm giờ này đừng nói là một cô gái, cho dù có là mấy bác dọn vệ sinh cũng chỉ vừa mới ra ngoài thôi. Trời đang lạnh như thế, làm sao có khả năng có người mặc váy đỏ ra đường được chứ? Ông nói xem có phải mình đã đụng phải thứ gì không sạch sẽ rồi không? Cũng không biết con đường này bị làm sao nữa, gân đây quả thật luôn xảy ra chuyện."

Tuy rằng viên cảnh sát giao thông này là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng có vài chuyện lại không có cách nào giải thích được theo góc độ khoa học.

Ví dụ như ngã tư đường này chẳng hạn, rõ ràng cũng có đèn giao thông đấy nhưng gần đây không biết tại làm sao mà liên tiếp xảy chuyện, đặc biệt là tầm nửa đêm, đúng là tà môn quá!

Thôi Quốc Cường run rẩy: "Thứ không sạch sẽ á?"

Hai tay ông ta sờ soạng trên người một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy lá bùa hộ thân mà vợ đưa cho mình, có một thứ như thế ở đây, cho dù có tác dụng hay không thì ít nhất trong lòng ông ta cũng đã kiên định hơn rất nhiều.

Viên cảnh sát giao thông nhanh chóng xử lý xong xuôi, sự cố này đã rõ như ban ngày rồi, Thôi Quốc Cường gánh toàn bộ trách nhiệm, ông ta cũng không có ý kiến gì khác.

Vừa vặn hôm qua vợ đã đưa cho ông ta một lá bùa hộ thân vậy chứng minh vợ đúng là phúc tinh của ông ta rồi!

Đợi viên cảnh sát giao thông rời đi, Thôi Quốc Cường ngồi vào trong xe của mình, ông ta thắt dây an toàn rồi lái xe tà tà rời đi.

Nhưng điều mà ông ta không biết là ngay đằng sau chiếc xe của mình có một cô gái mặc váy liền màu đỏ đang liều mạng muốn chui vào trong xe của ông ta.

Nhưng mà cô ta vừa mới lại gần chiếc xe là đã bị một luồng kim quang mãnh liệt thiêu đốt.

Nữ quỷ không thể không cách chiếc xe này xa hơn một chút, đến cuối cùng, chỉ có thể nhìn Thôi Quốc Cường lái xe rời đi với vẻ tức giận.

Thôi Quốc Cường vốn muốn về nhà ngay và luôn nhưng nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cuối cùng ông ta vẫn gắng gượng lái đến chợ một phen.

Chỉ có điều, hôm nay ông ta cũng không có tâm trạng chọn thêm mấy loại rau mà mua xong đã vội vàng quay về cửa hàng.

"Vợ ơi, vợ!" Thôi Quốc Cường xách rau vội vàng lao vào nhà bếp.

"Sao lại về muộn như vậy?" Tôn Ái Hồng đi lên đón với vẻ lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận