Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1122: Chuẩn Bị

.



Chương 1122: Chuẩn Bị

Chương 1122: Chuẩn Bị

Qua vài ngày có khả năng sẽ phải đánh một trận cam go, lúc nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt.

Trước khi cô đi ngoại trừ vẽ bùa ra thì những khoảng thời gian còn lại đều ở trong núi, bây giờ linh khí quanh người đều đã bị thu vào trong giống như một người bình thường, chỉ khiến người cảm thấy sáng sủa mà thôi.

Bảy giờ tối, máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, sau đó mấy người chia thành hai chiếc xe đến căn nhà nhỏ ở sườn núi của Lương Nguyên Thiều.

Tới đây ngược lại cũng không phải do Vệ Miên yêu cầu, chỉ là mấy người Tạ Thận nghĩ lần trước có thể mời vị kia tới ở chỗ này, giờ lỡ như đổi sang chỗ khác lại không mời được thì sao? Cho nên vẫn ở vị trí trước đây sẽ khá yên tâm hơn.

Vì thế, hơn nửa đêm, một nhóm người đi xe đến sườn núi.

Trước đây Lương Nguyên Thiều đã nuôi không ít quỷ hồn ở chỗ này, đợi sau khi ông ta bị dẫn đi, Vệ Miên đã thuận tay dọn sạch âm khí ở chỗ này.

Đồng thời cô cũng đã điều chỉnh qua phong thủy ở sườn núi, cách gần hai năm sau quay trở lại đây thêm lần nữa, chỗ này đã xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đồi trọc ban đầu cũng đang xuất hiện mầm non, vừa mới đến chân núi là Vệ Miên đã có thể cảm giác được sinh khí mãnh liệt cuộn trào tới quanh người cô rồi.

Trước đây toàn bộ ngọn núi này gần như hết sạch sinh khí, hai năm có thể nuôi dưỡng thành ra được bộ dạng hiện giờ là không thể không kể đến công lao của Vệ Miên.

Mà năm ấy, Lương Nguyên Thiều xây một căn nhà ở sườn núi, suốt một thời gian dài không có người ở nên cũng đã tan nát, ô cửa kính vốn cũng được tính là nguyên vẹn đã vỡ vụn, trong sân mọc rất nhiều cỏ dại.

Mấy người dọn dẹp qua loa một chỗ trống, sau đó dùng ánh mắt giục Vệ Miên.

Vệ Miên thấy thế bèn chậm rãi giơ tay thò vào trong túi tìm một lúc lâu, sau đó móc ra ba cây hương.

Đêm lạnh như nước, cho dù không có đèn nhưng ánh trăng nhẹ nhàng cũng có thể khiến người nhìn thấy được toàn bộ mọi thứ xung quanh một cách khá rõ ràng.

Bọn họ có thể cảm giác được cây hương trong tay cô không hề giống với những cây hương mà họ từng nhìn thấy trước đây.

Trước đây phần lớn cây từng thấy và thậm chí là sử dụng đều là hương nhạt màu, hoặc là hương màu đỏ, hương màu tím đỏ, hương màu vàng.

Lúc này, tuy rằng cây hương trong tay Vệ Miên cũng là hương nhạt màu nhưng trong nhạt màu còn hiện ra vàng, thấp thoáng nhìn qua lại trông như đang tỏa ra ánh sáng.

Dâng hương thường đều theo số lẻ, ví dụ như một, ba, năm, bảy, chín.

Vì số lẻ là dương, dương là tôn.

Một cây hương là hương bình an, ba cây hương là hương đạo pháp, năm cây hương là hương thiên địa ngũ hành, bảy cây hương là hương bắc đẩu thất tinh, chín cây hương là hương cửu cửu liên hoàn.

Mấy người thấy Vệ Miên giơ cao ba cây hương nhạt màu qua đỉnh đầu, miệng lẩm nhẩm từ ngữ.

Tạ Thận dỏng tai lên nghe, cảm thấy nó khác hoàn toàn với những từ mà bình thường mình dùng để thỉnh thần, cổ vận xa xưa, vô cùng khó đọc.

Đợi Vệ Miên đọc xong, cô cắm ba cây hương vào trong lư hương mini mà mình tự mang tới, sau đó lùi sang một bên, đứng với vẻ cung kính.

Lưu Học Nghĩa thấy hương đã cắm vào nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả, anh ta cũng không vội mà chỉ lặng lẽ đợi.

Đại khái khoảng hai phút sau, đột nhiên trong căn nhà truyền tới một cảm giác không đúng, đó là một loại cảm giác cổ kính và nặng nề khó mà miêu tả được.

Vệ Miên cúi đầu bái lạy, bọn họ cũng vô thức quỳ bái theo.

Rất nhanh, trước mặt mọi người đã xuất hiện một bóng người cao lớn.

Thành Hoàng nhìn mấy người đang quỳ lạy trước mặt, từ trên khí tức quanh người bọn họ có thể cảm giác được mấy người này đều có tu vi trên người.

"Các người gọi ta có việc gì?"

Sắc mặt của mấy người Tạ Thận đều trắng bệch, lập tức rơi vào trong cơn kinh hoàng và sợ hãi vì lần đầu tiên được gặp Thành Hoàng Thần.

Vệ Miên thấy bọn họ không nói gì cũng chỉ đành tự mình mở miệng.

"Bái kiến Thành Hoàng Thần, lần này làm phiền ngài lên đây một chuyến là có chuyện như vậy..."

Sau đó, Vệ Miên kể lại chuyện người mặc áo choàng đen và Lương Nguyên Thiều phái người đi chặt đứt long mạch nhỏ ở Hồng Kông ra, hơn nữa, còn thuận tiện kể lại tình trạng thê thảm phía bên hòn đảo vào năm ngoái.

Đương nhiên, cô sẽ không chỉ nói lời hay mà phải thích hợp kể khổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận